Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1607

Ông ta không ngờ Diệp Vô Cửu lại biến thái như vậy.

Tuy nhiên, rốt cuộc ông ta vẫn có phản ứng, khi nhìn thấy Diệp Vô Cửu nhào tới, ông ta gầm nhẹ một tiếng, theo bản năng xuất ra một con dao găm chặn trước mặt ông ta.

“King king!” Tay phải Diệp Vô Cửu liên tục vung ra, nhưng chỉ nghe hai tiếng leng keng giòn giã, con dao găm sắc bén đã vỡ thành ba mảnh.

Diệp Vô Cửu dùng tay không đập nát con dao găm, lao tới như sấm sét, dùng lòng bàn tay đạp mạnh vào ngực Tiết Vô Danh.

Tiết Vô Danh dùng toàn lực lùi lại nhưng vẫn chậm một nhịp, hai tay khoanh trước ngực, ngăn lại cơn đau Một giây tiếp theo, ông ta bay lên không trung rồi đập mạnh vào tường.

Trước khi phun một ngụm máu ra, một bàn chân đã đá ông ta bay ra ngoài một lần nữa.

Xương sườn bị gãy mất hai cái.

Tiết Vô Danh lại lăn ra ngoài, và phải một chiếc bình khiến nó rơi xuống đất vỡ nát Không cách nào chống đỡi Tiết Vô Danh nghiến răng xoay người, quỳ một chân lên trên mặt đất, nhìn về phía Diệp Vô Cửu cách đó không xa hét lớn: “Rốt cuộc ông là ai hả?”

Một người vô dụng mà ông ta tin rằng không thế đánh ra một gậy lại có thế nghiền nát ông ta như nghiền nát một con kiến, điều này khiến Tiết Vô Danh không thế chấp nhận được.

Đồng thời, ông ta nhấn nút lệnh trong ngực, triệu tập tất cả các tay chân ở gần đây.

Diệp Vô Cửu không có ra tay nữa, cũng không đáp lại, chỉ nhìn Tiết Vô Danh bằng ánh mắt bất đắc dĩ: “Tôi vẫn luôn cho rằng chỉ cần làm một người bình thường, sống biết điều, nhẫn nhịn một chút là có thể sống yên ổn”

“Không ngờ gia đình chúng tôi đã phải chịu bao nhiêu tủi nhục, chịu bao nhiêu tai họa vậy mà vẫn không đổi được bữa cơm an lành”

Giọng điệu của Diệp Vô Cửu rất u sầu: “Chúng tôi đã yên phận mà sống như vậy rồi, tại sao phiền phức luôn tìm đến chúng tôi?”

Ông ta vẫn luôn hiểu rõ đạo lý cây cao gió lớn.

Người nào càng tỏ ra mạnh mẽ thì cuộc sống càng không yên, bản thân và người thân trong gia đình càng gặp nhiều nguy hiểm.

Vi vậy trong những năm qua, ông luôn luôn nỗ lực để biến mình thành một con giun, con dế, hy vọng có thể dùng cách nuốt giận vào bụng để đối lấy bình an cho cả nhà.

Thật tiếc là dù ông có thu mình lại như một con rùa đen đi chăng nữa thì gia đình ông vẫn bị đẩy vào tuyệt cảnh.

Tiết Vô Danh ho khan vài tiếng: “Có trách thì chỉ có thể trách Diệp Phi thích chơi nổi”

Diệp Vô Cửu khẽ thở dài: “Ân oán giang hồ không được liên lụy đến người nhà, chẳng lẽ quy tắc giang hồ này đã lỗi thời rồi hay sao?”

“Thói đời xưa nay đều luôn là kẻ thẳng làm vua thua làm giặc”

Tiết Vô Danh cần môi quát lên một câu: “Chỉ cần có thể giết chết Diệp Phi, dùng chút thủ đoạn nhỏ này có đáng là gì?”

Diệp Vô Cửu trầm ngâm: “Xem ra tôi đã sai rồi.”

“Chúng tôi cũng đã sai rồi”

Tiết Vô Danh thở dài một hơi: “Chúng tôi đã đánh giá thấp cha con các người, chính vì vậy đã rơi vào tình huống như thế này”

Ông ta thừa nhận Diệp Vô Cửu rất lợi hại, nhưng ông ta càng khó chịu hơn vì chính mình đã khinh địch, nếu không thì cho dù có mấy chục Diệp Vô Cửu thì ông ta cũng có thể đối phó dễ dàng.

Diệp Vô Cửu lạnh nhạt mở miệng nói: “Ông nói, làm sao chúng tôi mới có thể có một miếng cơm thoải mái?”

“Hợi Trư đại nhân!”

Lúc này, hơn chục sát thủ canh giữ ở ngoài tông cửa xông vào.

Bình Luận (0)
Comment