Chương 1704:
“Giết..” Chưa kịp hét lên một tiếng, Diệp Phi cười lạnh, thân hình lóe lên, tay phải đột nhiên nhanh hơn, vung dao găm, khí thế mạnh mẽ.
“Rắc rắc!”
Âm thanh giòn giã, tay phải của Trần Hạo Đông bị con dao găm chặt đứt, thanh kiếm của Sâm Hán rơi xuống đất “A.. Trần Hạo Đông lờ đờ một giây, rên lên một tiếng đau đớn, lắc đầu điên dại, nét iến dạng, giống như một kẻ mất trí điên cuồng.
Một bàn tay lành lặn, bị làm cho như thế này, cả tinh thần lẫn thể xác đều khó mà chịu đựng được.
“A…” Tinh thần cưồng loạn này khiến Trần Huyền Sương sợ hãi lùi lại, không biết phải làm sao mới phải Có nghĩ thế nào cũng không thể ngờ rắng Trần Hạo Đông sẽ bị thương nặng đến thế.
“Có cần tôi cho thêm một đao không?”
Diệp Phi sờ lên vết máu tươi trên má, con ngươi không cảm xúc, một đao chém lên không trung. Trân Hạo Đông tuyệt vọng: “Không!”
“Dừng lại..” Trần Huyền Sương sắc mặt đã thay đối không còn như ban đầu, cô ta kêu Diệp Phi dừng tay.
Chỉ là không đợi cô ta cất tiếng, con dao găm của Diệp Phi lại đâm vào.
Trần Hạo Đông.
Tuy nhiên, Trần Hạo Đông liệu tính được điều này, ở khoảnh khắc sinh tử, anh ta lùi ra xa nửa bước, tránh được cái chết trong gang tấc.
“Xoạt!” Con dao găm đã cắt đứt cánh tay trái của Trần Hạo Đông.
“Keng!” Trần Hạo Đông hét lên một tiếng thảm thiết và ngã xuống, xô đổ bàn trà nhỏ.
Mặt đất lộn xộn Trần Hạo Đông phun ra một ngụm máu lớn, lăn ra khỏi các mảnh kính vỡ.
Diệp Phi sải bước tới, đưa con dao găm vào cố Trần Hạo Đông.
Anh nằm giữ sự sống chết của Trần Hạo Đông: “Đến lúc kết thúc rồi”
“Dừng tay!” Trần Huyền Sương mang theo vẻ mặt phức tạp xen lẫn tức giận: “Anh không đủ tư cách để làm làm hại anh Đông…”
“Sao anh có thể làm hại anh Đông…”
“Tôi nói cho anh biết, anh Đông không chỉ là tổng giám đốc của Ngải Sa Hào, mà còn là tay chân đắc lực của Long thiếu”
“Bọn tôi còn có Ô Y Hạng chống lưng!”
“Nếu như anh dám làm hại anh Đông, anh dù có trốn đến chân trời góc biến, cũng sẽ bị người của bọn tôi truy sát!”
Mặc dù ngoài mặt thể hiện ra sự mạnh bạo, nhưng bên trong Trần Huyền Sương cảm thấy rất sợ hãi. Suốt những năm nay, đây lần đầu tiên họ rời khỏi Ô ‘Y Hạng để ra ngoài sống, vậy mà lại để xảy ra một việc hết sức nhục nhã này…
Diệp Phi cười: “Vậy à? Để tôi xem giết anh ta sẽ nhận lấy hậu quả gì?”
“Xoẹt!” Giọng nói truyền đến, con dao lóe lên, máu tươi tuôn ra.
“Anh..” Trần Hạo Đông bị sốc không hề nhẹ, đầu anh ta rơi xuống.
Đầu anh ta lăn xả hơn mười mét, hai mắt lồi ra, miệng và mũi chảy máu, vẻ mặt đầy sự không cam lòng, cùng tức giận và tuyệt vọng Anh không ngờ tới Diệp Phi lại nhân tâm giết mình.
Trần Huyền Sương hét lên một cách điên loạn: “Không..” Từ đầu đến chân của cô lạnh toát, không một ai nghĩ rắng Trần Hạo Đông đã chết, càng không nghĩ tới Diệp Phi dám giết anh.
Cô hét lên: “Lẽ nào anh không nghe rõ, bọn tôi là người của Ô Y Hạng?”
“Tôi vốn đĩ muốn giết người của Ô Y Hạng” Diệp Phi nhìn Trần Huyền Sương, bình thản nói, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi: “Cử một người tới, đem đầu của Trần Hạo Đông giao cho Long Thiên Ngạo”“