Chương 2017:
Không ai thấy rõ được một kiếm đó, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của Đông Tà Tây Độc bọn họ, vẫn có thể cảm nhận được sức ép kia.
Một kiếm gần trăm người, một kiếm gần trăm mạng người đó Đây chính là lão quái vật không nên tồn tại trên thế giới, trong lòng mấy Tịch Diệt Sư Thái không tiếng động mà hò hét.
Mãnh Long Phác Anh Long đứng đầu Nước Nam vẫn trốn trong góc xem trò vui, nghiêm túc tát cho mình mấy cái tát, trên mặt là sự xấu hổ và cả sự ảo não.
Xấu hổ là bởi vì, anh ta phát mình vẫn luôn kiêu ngạo vì là một Kiếm Tru Tiên, nhưng ngay cả một phần của Quyền Tương Quốc cũng chưa bằng.
Ảo não là vì năm đó đứng sai đội rồi, nếu không hiện tại có thể tiếp tục tập võ với Quyền Tương Quốc, còn có thể dựa vào sự che chở của ông ấy mà tung hoàng giang hồ.
Bây giờ, một ván bài đẹp đã bị phá hỏng, còn bị vô số người chèn ép.
Phác Anh Long tin rằng, một khi Quyền Tương Quốc kẻ mạnh trở về, không cần Kim Trí Viên bọn họ lên tiếng, liền có vô số người vì lấy lòng Quyền Tương Quốc mà xuống tay với anh ta.
“Xong, xong rồi..”
Lúc Phác Anh Long đang tuyệt vọng, bà Tiền cũng c**ng cứng người, mặt cười mà xấu xí như tro tàn vậy.
Bà ta không chỉ bị một kiếm này của Quyền Tương Quốc hù ngã, còn biết lần này nhà họ Tiền sợ là cược sai rồi ‘Sức mạnh nghịch thiên này của Quyền Tương Quốc, đã không phải là thứ mà tiền tài và quyền thế của hai nhà Kim Thôi áp chế được.
Vô số người ở hiện trường khiếp sợ, vô số người há hốc mồm, chỉ có Diệp Phi vẫn bình tĩnh nhàn nhã.
Trong lúc cứu chữa Quyền Tương Quốc, anh đã hai lần được lĩnh giáo sự lợi hại của ông ấy, bây giờ một kiếm của đối phương giết trăm người, Diệp Phi cũng đã có chuẩn bị tâm lý trước rồi “Diệp Phi, tuy những người này quấy rối ở tiệc mừng thọ của tôi, nhưng họ là tới vì cậu, sẽ để lại cho cậu kết thúc đó.
Quyền Tương Quốc đi tới bên cạnh Diệp Phi võ vai anh, sau đó ngón tay nhẹ nhàng vung lên.
Kim Trí Viên dẫn người duy nhất còn một hơi thở là Miêu Kinh Vân tha tới “Khụ khụ…”
Cả người Miêu Kinh Vân đầy máu, gấy một cánh tay, yết hầu và ngực đều là máu, dáng vẻ bi thảm, nhưng quả thực vẫn còn sống.
Ngoại trừ việc trong thời khắc nguy hiểm anh ta dùng cánh tay Kỳ Lân đỡ một kiếm ra, còn vì Quyền Tương Quốc muốn để anh ta lại cho Diệp Phi xử trí.
Anh ta thê thảm đau đớn nằm trên đất, trên mặt vẫn còn sự khiếp sợ.
Hiển nhiên một kiếm kia của Quyền Tương Quốc, không chỉ khiến thân thể anh ta bị thương nặng mà cũng để lại ám ảnh trong anh ta.
“Cảm ơn ngài”
Diệp Phi nới lời cảm ơn với Quyền Tương Quốc, sau đó kêu người đưa Miêu Kinh Vân vào một phòng nghỉ, để tránh quấy rối tiệc mừng thọ tám mươi tuổi được tiến hành tiếp.
Sau đó, Diệp Phi liền đi vào phòng nghỉ có ánh đèn mông lung, sau khi để hai gã vệ sỹ Nước Nam rời đi, anh liền cúi người xuống nhìn Miêu Kinh Vân mà cười.
“Cậu Miêu, có ngạc nhiên không, có phải rất bất ngờ không?”
“Tôi nói rồi, đơn đả độc đấu công bằng với tôi một trận, là cơ hội tốt nhất của anh, nhưng hết lần này tới lần khác anh lại không tin”
“Bây giờ không làm theo lời tôi, ngay cả cơ hội ra tay cũng không có rồi?”
Anh còn lấy mấy kim châm ra, giúp Miêu Kinh Vân cầm máu ở cánh tay, không muốn anh ta chết nhanh như vậy.
“Tao.”
Đầu tiên Miêu Kinh Vân giận tím mặt, sau đó lại thở hắt một hơi, nhìn Diệp Phi mà thở dài một tiếng.