Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 203

Chương 203:

 

Anh ta đi tới chỗ điều khiển của chiếc xe Container lôi người mặc áo đen ra đá một cú.

 

“Làm cha mày! Chó chết!”

 

“Không lái chậm một chút thì ông đây đã một thân đầy máu tươi rồi.”

 

Hoàng Chấn Đông vô cùng đau đón: “Đây chính là chiếc Armaini trị giá tám vạn tệ đấy…”

 

Bảy giờ sáng, Diệp Phi tắm qua rồi thay một bộ quần áo, sau đó liền mang theo bữa sáng tới bệnh viện.

 

Tới phòng bệnh của Đường Nhược Tuyết, Diệp Phi có chút ngây người, anh phát hiện ra Triệu Đông Dương và Triệu Tiểu Nguyệt đang ở trong đó.

 

Cùng lúc đó ở bên ngoài hành lang mẹ vợ Lâm Thu Linh và bó vợ Đường Tam Quốc cũng đang đi tới.

 

“Diệp Phi, chuyện gì vậy?”

 

“Nhược Tuyết sao con bé lại phải nhập viện? Lại còn phải rửa ruột nữa?”

 

“Hai ngày nay cậu đều không về nhà, cậu chạy đi đâu làm gì vậy?”

 

Lâm Thu Linh cuống như kiến bò trên chảo nóng vậy, một bên bước gấp vào bệnh viện một bên hỏi Diệp Phi.

 

“Diệp Phi chuyện này rốt cuộc là sao? Cậu mau nói đi chứt”

 

Đường Tam Quốc cũng hét lên một tiếng với Diệp Phi: “Cậu câm à?”

 

Lâm Thu Linh chạy tới bên giường bệnh, không ngừng xoa gương mặt của Đường Nhược Tuyết, bộ dáng vô cùng lo lắng sợ cô xảy ra chuyện gì không may.

 

Diệp Phi liếc mắt qua, sắc mặt Đường Nhược Tuyết có chút tái nhợt thế nhưng hô háp và nhịp tim lại rất bình thường, sở dĩ mãi chưa tỉnh lại là vì vì mệt mỏi quá độ.

 

Diệp Phi thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó nhẹ nhàng giải thích: “Tối qua cô ấy gặp một vị khách uống rượu có chút nhiều…”

 

“Câm miệng!”

 

Triệu Đông Dương thô lỗ mà ngắt lời Diệp Phi: “Tới lúc này rồi mà cậu còn nói dối được à? Cậu đúng là một tên lừa đảo mà.”

 

Anh ta dùng những lời lẽ đanh thép mà quát Diệp Phi: “Cậu không cảm thấy có lỗi với sự giao phó của chú dì giành cho cậu sao?”

 

*Di à, dì để em gái cháu nói đi.”

 

Trần Đông Dương lắc lắc đầu: “Để tránh Diệp Phi nói con ly gián hai vợ chồng họ, lát nữa phát hỏa lên sẽ cho cháu một trận.”

 

Đường Tam Quốc nghiêm nghị quát lên một tiếng: “Nó dám?”

 

Diệp Phi nhíu mày không biết Triệu Đông Dương lại tính làm ra cái chuyện gì nữa đây?

 

“Thưa dì, chú, mọi chuyện là thế này.”

 

“Hôm trước Diệp Phi gài anh con, không nẻ tình Nhược Tuyết mà muốn anh con đền 1 tỷ, quá đáng hơn lại còn lôi Hoàng Chắn Đông ra ép bọn con nữa.”

 

Triệu Hiểu Nguyệt đem chuyện hôm đó ra kẻ lại một lượt cho hai người Lâm Thu Linh nghe, nghe xong Lâm Thu Linh kinh ngạc không thôi: “1 tỷ? Ác ôn, đủ ác đấy?”

 

Đường Tam Quốc sừng sỏ lên quát Diệp Phi: “Diệp Phi, có chuyện này sao?”

 

Giọng nói của Diệp Phi vẫn bình thản: “Có chuyện này, thế nhưng không phải là giả bị đụng để gài bẫy họ mà là bồi thường hợp lý.”

 

“Còn cứng miệng? Còn cứng miệng?”

 

Lâm Thu Linh nhíu mày quát lên: “Cậu lấy món đồ sứ Thanh Hoa thời Nguyên vẽ Quỷ Cốc Tử xuống núi kia ở đâu? Cậu cảm thấy chúng tôi sẽ tin cậu có món đồ cổ 8 tỷ sao?”

 

“Vì ghen mà cậu lại dùng cái thủ đoạn bỉ ổi như vậy, Diệp Phi cậu thật sự là quá bỉ ổi rồi.”

 

Bà ta chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Sao trước đây tôi lại không phát hiện ta lòng dạ của cậu lại độc ác như vậy chứ?”

 

“Nhược Tuyết là một tiểu thư khuê các sao có thể chấp nhận được cái hành vi bỉ ổi như vậy của cậu được chứ.”

 

Triệu Hiểu Nguyệt tiếp tục thêm dầu vào lửa: “Cô ấy đã tận tình khuyên nhủ Diệp Phi thế nhưng kết quả anh ta lại không nghe, điều này khiến cho Nhược Tuyết vô cùng thương tâm.”

 

“Tối qua cô ấy đi bàn chuyện làm ăn với Mạnh Giang Nam, tâm tình phiền muộn nên đã bị Mạnh Giang Nam hạ thuốc chuốc say.”

 

“Thư ký của Nhược Tuyết – Trần Tiểu Nguyệt cảm thầy có chút bất thường liền vội vàng gọi điện thoại cho Diệp Phi thế nhưng Diệp Phi lại hoàn toàn không đếm xia tới.”

 

“Anh con nhận được tin nhắn liền chạy như bay tới cố gắng cứu Nhược Tuyết từ trong tay của Mạnh Giang Nam ra.”

 

“Mọi người xem trên mặt anh con vẫn còn vét thương do vệ sĩ của Mạnh Giang Nam lưu lại này.”

 

Cô chỉ vào một vệt ứ đọng trên mặt Triệu Đông Dương đề tranh công.

Bình Luận (0)
Comment