Chương 2156
“Ba đứa trẻ này quả thật rất đơn thuần.”
Diệp Trấn Đông vẫn như mọi khi, ông ta dựa vào tủ thuốc nhìn Diệp Phi (Phàm) cười nói: “Cố gắng lôi kéo, lấy lòng của bọn họ, sau này nhất định sẽ giúp đỡ rất nhiều cho cậu.”
Diệp Phi (Phàm) không đồng ý nói: “Ba đứa trẻ con, có thể giúp được gì chứ? Ở với chúng không khác gì chơi với mấy đứa cháu trai, cháu gái.”
Mặc dù y thuật của ba người rất tốt, cũng chỉ kém anh vài tuổi, nhưng từ đầu đến cuối Diệp Phi (Phàm) luôn cảm thấy bọn họ giống như những đứa trẻ con đơn thuần.
“Chỉ là bọn họ còn trẻ, chưa từng trải nhiều, lại hoàn toàn tập trung vào y thuật.”
Diệp Trấn Đông cười nói nhắc nhở Diệp Phi (Phàm).
“Một khi trưởng thành rồi, sau này nhất định sẽ là người cao quý, có tiếng một vùng.”
“Tôi từng nghe Thái Linh Chi nói qua, ba người bọn họ đều có địa vị cao nhất ở Đông Hải, Nam Tây Tạng và Tây Tân Cương, được những người dân bản địa và những người quyền quý tôn làm thần linh.”
“Hơn nữa, sau lưng bọn họ đều có thế lực thâm căn cố đế, mỗi người đều không thể coi thường.”
“Sau lưng Lạc Thần là quan chức đã nghỉ hưu ở phía Nam, sau lưng Bội Tát là gia tộc đan dược cai quản núi thuốc, sau lưng Niêm Hoa là nhóm người Phật sống và thánh nữ.”
“Nếu như cậu có thể có được bọn họ, tương lai có thể tùy ý tung hoành ở ba nơi này.”
“Ở những nơi này, nhiều lúc danh tiếng còn có giá trị hơn so với pháp luật, giống như Miêu Kim Qua vậy.”
“Lần này bọn họ đến Long Đô, thuần túy là để phát triển kinh nghiệm, lấy máu y khoa để dát vàng, tương lai vẫn còn quay trở lại.”
Ông ta đưa hai cốc trà nóng cho anh, nói: “Phải lợi dụng thời gian nửa tháng này cho tốt.”
“Không ngờ bọn họ còn có bối cảnh lớn đến như vậy.”
Diệp Phi (Phàm) có chút kinh ngạc, sau đó cười nói: “Nhưng mà cho dù bọn họ có lai lịch thế nào, tôi cũng chỉ xem như thành viên trong đội.”
“Tôi cũng không có dã tâm thống trị thế giới, lấy lòng nhiều người như vậy để làm gì?”
Anh nhấp một ngụm trà nóng: “Nên đối đãi thế nào thì cứ đối đãi như thế.”
Diệp Trấn Đông cười đầy ẩn ý nói: “Chỉ sợ cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.”
“Chú Trấn Đông, sao tôi cảm thấy chú nói chuyện sâu xa thế?”
Diệp Phi (Phàm) gãi đầu nói: “Nói đi cũng phải nói lại, tôi tham gia Hoa Đà Bôi dĩ nhiên là để lấy dược liệu cho chị cả, nhưng phần lớn là vì chú và lão Hoa xúi giục.”
“Vì sao hai người lại mong muốn tôi tham gia Hoa Đà Bôi đến thế?”
“Có nhiều thêm một giải thưởng, khiến cho giá trị của Kim Chi Lâm càng thêm cao hơn?”
Anh khó hiểu nhìn Diệp Trấn Đông.
“Qua một thời gian nữa, cậu sẽ hiểu thôi.”
Diệp Trấn Đông vỗ nhẹ lên vai Diệp Phi (Phàm) nói: “Lòng người dễ thay đổi, nhân gian khi nóng khi lạnh, về nhà, cũng không thể về tay không được…”
“Diệp Phi (Phàm), không hay rồi, cơ thể em… anh mau đến phòng em….”
Ngay khi Diệp Phi (Phàm) đang bối rối, điện thoại hơi rung lên, anh lấy điện thoại ra nghe, rất nhanh sau đó đã nghe thấy tiếng nói kèm theo tiếng khóc thút thít của Tô Tích Nhi.
Trong lòng Diệp Phi (Phàm) căng thẳng, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh cũng không cố hỏi trong điện thoại, mà trực tiếp xoay người chạy ra sân sau.
Tô Tích Nhi từ trước đến nay luôn thích làm hài lòng người khác mà để bản thân chịu ủy khuất, vì vậy cô ấy sắp xếp phòng mình ở nơi xa nhất của Kim Chi Lâm.
Khi Diệp Phi (Phàm) chạy vào phòng ngủ liền nhìn thấy Tô Tích Nhi đang ngồi xổm trước cửa phòng tắm khóc thút thít.