Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2194

Chương 2194

“A…” Lâm Thu Linh hét lên một tiếng, bị con gái điên cuồng dọa cho sợ, nhất thời quên cả phản kháng.

Bà trơ mắt nhìn dao rọc giấy bổ tới.

“Thu Linh cẩn thận.”

Lâm Tam Cô thấy thế nhịn không được kêu to, đồng thời đẩy rương hành lý của mình về phía trước.

“Phịch” một tiếng, rương hành lý đâm vào người Đường Phong Hoa, khiến cho động tác công kích của cô ấy chậm lại, cả người lảo đảo ngã phịch lên trên mặt đá cẩm thạch.

Dao rọc giấy cũng đã sớm bổ xuống.

Mũi dao sắc bén rơi ra ngoài áo của Lâm Thu Linh.

“Đan..” “Bịch…” Đường Phong Hoa té xuống trên mặt đất, dao rọc giấy cũng rơi xuống đất, chém ra một đường.

Quần áo của Lâm Phong Linh bị dao rọc giấy xẹt qua nên cũng có lỗ hổng, lộ ra nội y màu trắng bên trong.

Lâm Thu Linh chảy đầy mồ hôi lạnh, yết hầu không ngừng lăn lộn.

Chậm một giây thôi hoặc mũi dao đi tới phía trước một chút, có lẽ bà sẽ bị Đường Phong Hoa đâm vào bụng rồi.

“Thu Linh, lùi về sau, lùi về phía sau!”

Lâm Tam Cô là người phản ứng đầu tiên, một đường kéo Lâm Thu Linh ngã về phía sau.

Đồng thời bà ta cũng hô lớn về phía bảo vệ: “Phế vật còn không nhanh chóng ngăn cản nó, ngăn nó lại.”

Đường Tam Thủy cũng xông lên quát: “Phong Hoa, con làm gì vậy? Mau dừng tay lại, đó là mẹ con!”

“Tôi không có người mẹ như này!”

Từ dưới đất Đường Phong Hoa bò dậy, không để ý tới đau đớn, nắm lại cây dao rọc giấy muốn phóng tới chỗ Lâm Thu Linh.

Lúc này bảo vệ của nhà họ Đường mới phản ứng lại, rút súng nghiêm chỉnh đập vào mu bàn tay của Đường Phong Hoa.

“Bộp” một tiếng, Đường Phong Hoa kêu đau xong thì dao rọc giấy cũng đã rơi xuống đất.

Cô ấy muốn nhặt lên lại nhưng cổ tay đã bị bảo vệ nhà họ Đường nắm lấy.

Sau đó, Đường Phong Hoa liền bị hai bảo vệ nhà họ Đường khống chế, hai tay bị vặn chặt kéo ra đằng sau không cho cô ấy cơ hội công kích Lâm Thu Linh nữa.

Đường Phong Hoa điên cuồng giãy giụa chửi mắng: “Thả tôi ra, thả tôi ra, tôi muốn giế t chết bà ta.”

Đường Tam Thủy chửi ra một tiếng: “Phong Hoa, con điên rồi sao? Đây là mẹ con, con lại muốn giết bà ấy sao?”

Đường Phong Hoa rơi đầy nước mắt: “Bà ta không phải mẹ tôi, bà ta chính là ma quỷ.”

Đường Tam Thủy quay đầu lại quát với Lâm Thu Linh: “Cuối cùng là xảy ra chuyện gì vậy?”

“Xảy ra chuyện gì? Con gái của ông, đầu óc nó bị bệnh nước vô rồi nổi điên chứ sao.”

Lâm Thu Linh thở ra một hơi sờ sờ bụng, thẹn quá hóa giận tiến lên mấy bước, sau đó “bộp” một tiếng, đánh lên trên mặt Đường Phong Hoa: “Đồ không có lương tâm, nuôi mày mấy chục năm, cho mày ăn cho mày mặc, cho mày mạng đi vào thế giới này.”

“Mày không báo đáp ơn tao nuôi dạy mày thì thôi, còn cầm dao tới đâm tao, ai cho mày tư cách cho mày can đảm đó hả?”

“Có phải cái thằng sói mắt trắng phản bội Diệp Phi (Phàm) kia mê hoặc mày giết mẹ đúng không?”

“Tao nói cho mày biết, nếu là ở cổ đại, loại con gái bất hiếu như mày người ta đã nhốt vào lồ ng heo ngâm xuống nước rồi.”

Sau đó bà ta càng nổi giận càng đánh cho Đường Phong Hoa thêm mấy bạt tai, đánh tới mức đầu tóc Đường Phong Hoa bù xù cả lên, gương mặt đều sưng tấy lên.

Lâm Tam Cô cũng nổi giận đùng đùng: “Đúng đấy, mặc kệ mẹ mày làm sai cái gì, từ đầu tới cuối bà vẫn là mẹ mày, cầm dao chém bà, là mày sai.”

Bình Luận (0)
Comment