Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2204

Chương 2204

Nghe được người kia họ Nguyên, Diệp Phi (Phàm) hơi cau mày, rất tự nhiên liền nghĩ tới Nguyên Họa, nhưng mà anh cũng không nắm chắc cô ta có ân oán gì với Nguyên Họa hay không.

Diệp Phi (Phàm) nhìn lướt qua Khổng Đào Lỗ vẫn luôn im lặng nảy giờ: “Hội trưởng Khổng, cuối cùng là xảy ra chuyện gì vậy?”

Giọng nói của Diệp Phi (Phàm) mang theo ý lạnh: “Không phải tôi tự cao, nhưng hiện tại ngoài tôi ra không ai có thể áp đảo nổi nhóm người của Thất Lang Yamamoto.”

“Hơn nữa các người hiện tại lại không cho tôi ra trận, dù sao cũng nên cho tôi một lời giải thích chứ?”

Anh nhắc nhở với Phùng Trường Sơn một câu: “Dù sao cháu cũng là quán quân tỉnh Hoa Đà Ly.”

“Chú biết cháu là quán quân tỉnh, cũng biết y thuật của cháu hơn người, nhưng bây giờ chúng ta không tin trách nhiệm cháu làm lắm.”

Nguyên Thu thì trực tiếp hơn: “Cái gọi là dùng người thì không nghi ngờ mà đã nghi ngờ rồi thì không dùng người, cứ nơm nớp lo sợ anh ra sân, không bằng đem cơ hội này cho các quán quân tỉnh khác.”

“Không tin lắm là sao?”

Diệp Phi (Phàm) nheo mắt lại: “Không biết cô Nguyên có thể giải thích rõ ràng cho tôi không?”

Nguyên Thu hừ một tiếng: “Cuối cùng xảy ra chuyện gì, trong lòng của anh không phải rất rõ sao?”

“Tôi thật sự không rõ mời cô Nguyên đây nói giúp, có thể thuyết phục được tôi thì trận chiến hôm nay tôi sẽ tự rời khỏi.”

Diệp Phi (Phàm) cũng nheo lại đôi mắt lạnh: “Nhưng nếu không thuyết phục được tôi thì cô không có tư cách tước đoạt quyền thi đấu của tôi.”

“Lúc đầu nể tình nhóm người hội trưởng Khổng, nên tôi còn chừa cho anh đôi chút mặt mũi nhưng anh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ như vậy thì tôi cũng không làm dáng chi nữa.”

Nhìn thấy giọng điệu cao ngạo của Diệp Phi (Phàm) như vậy, gương mặt xinh đẹp của Nguyên Thu lạnh như sương: “Tôi sẽ hỏi anh một chút, tối hôm qua có phải anh gặp mặt với Mộ Tuyết không?”

Diệp Phi (Phàm) nheo mắt lại: “Không sai.”

Nguyên Thu tiếp tục hỏi tới: “Anh và Mộ Tuyết nói với nhau chuyện gì?”

Dựa vào chuyện Bắc Đình Xuyên để gây sự.

Diệp Phi (Phàm) thầm kêu lên một tiếng: Không biết Phùng Trường Sơn biết chuyện này như nào, cũng may mà mình có chuẩn bị.

“Cô ấy đại diện Huyết Y Môn tới thu mua tôi, bị tôi từ chối, chuyện này không phải tôi đã báo cáo cho hội trưởng Khổng và ngài Dương rồi sao.”

Anh lại nhìn về phía Khổng Đào Lý: “Tôi còn giữ bản ghi âm của báo cáo đây này.”

Khổng Đào Lý nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy, Diệp Phi (Phàm) đúng là đã chuẩn bị một phần báo cáo đưa qua.”

“Sau khi cháu và Mộ Tuyết gặp mặt, ba người Niêm Hoa liền bị hạ độc.”

“Mà dưới thể ngân hàng của cháu lại nhiều hơn một tỷ đồng chuyển từ tài khoản quốc tế, chúng ta liền cho người điều tra thì chính là do tài khoản của Huyết Y Môn chuyển tới.”

Ánh mắt Nguyên Thu lạnh lẽo nhìn Diệp Phi (Phàm), sau đó đưa ra một dấu tay.

Phùng Trường Sơn móc ra một tờ giấy in, phía trên có ghi một số tin tức của tài khoản ngân hàng, số dư còn thể hiện một tỷ được nhận từ 11 giờ tối hôm qua.

Điều này làm cho Diệp Phi (Phàm) ngạc nhiên, số tài khoản này là của mình, vẫn là số thẻ từ lúc mình tốt nghiệp trường học mà làm ra trùng với số thẻ bảo hiểm.

Chỉ là anh đã quên mất sự tồn tại của tấm thẻ này, từ khi mẹ bị bệnh nặng tới nay, ngay cả tiền thuốc anh cũng tự mình tróc da tróc vảy tìm ra, nào có số tiền dư nhiều như vậy cơ chứ?

Diệp Phi (Phàm) không nhớ rõ thẻ này mất đi rồi vậy mà lại rơi vào nhà họ Đường Trung Hải.

Nhưng đột nhiên nó lại xuất hiện, nên vẫn khiến cho Diệp Phi (Phàm) có chút hoảng hồn, còn có thể chút buồn cười không nói nên lời.

Bình Luận (0)
Comment