Chương 2252
Hàng trăm vị tinh anh của nhà họ Miêu đang cầm đao và rìu trong tay, sát khí bừng bừng ép sát về phía nhóm người của Diệp Phi (Phàm), trong đôi mắt của mỗi người đều lóe lên hơi thở khát máu.
Chỉ cần Miêu Kim Qua ra lệnh một tiếng thì họ sẽ lao tới không chút do dự, chém toàn bộ nhóm người của anh ngã xuống đất.
Trực tiếp xông vào nhà họ Miêu lại giết người tại chỗ, chưa hết còn chặt đầu của Miêu Tam Kim, quả thật là tội ác tày trời không thể tha thứ.
Người cuồn cuộn đến khiến cho tinh thần của Viên Thanh Y bọn họ có chút căng thẳng, vua bản địa Miêu Kim Qua này còn thực sự rất xứng đáng với tên gọi, có nhiều đàn em liều mạng như vậy.
“Miêu Kim Qua đừng có nói nhảm nữa, lập tức thả bố tôi ra rồi để vợ con ông đưa chúng tôi đến sân bay.”
“Không thì tôi sẽ tôi chém tất cả ba mươi mốt người còn lại, cộng thêm Miêu Kinh Vân và Miêu Truy Phong để ông được mở rộng tầm mắt.”
Trên khuôn mặt của Diệp Phi (Phàm) vẫn không hề dao động, cũng không bận tâm đ ến kẻ thù đông như kiến cỏ, khi anh đến đây đã dự đoán được tình huống này.
Anh chỉ nhìn thẳng vào gương mặt của ông ta: “Ông có mười giây để suy nghĩ, một khi thời gian vừa hết tôi sẽ lại chém thêm hai người nữa để cảnh cáo.”
Không cần anh ra lệnh, Viên Thanh Y đã giẫm lên một người phụ nữ và một ông lão của nhà họ Miêu, tay phải vừa nhấc giơ lên chiếc rìu đẫm máu.
Là bà Tư và bố bà Năm của ông ta.
Bà Tư run rẩy hét lên: “Kim Qua, cứu em với!” Sắc mặt của bố bà Năm cũng tái nhợt: “Kim Qua, bố không muốn chết.”
Diệp Phi (Phàm) nhìn vẻ mặt u ám của ông ta: “Mười, chín, tám…” Viên Thanh Y nghiêng lưỡi rìu đặt chính xác vào cổ của hai người, chuẩn bị một nhát lấy đi hai sinh mạng.
Miêu Kim Qua tức giận đến không được: “Thằng ranh mày dám?”
Vẻ mặt anh không hề có cảm xúc mà lạnh lùng đếm ngược: “Bảy, sáu, năm…” Ông ta nổi giận quát lên: “Diệp Phi (Phàm) mày là một bác sỹ và là người tốt, sao lại có thể làm ra những chuyện này chứ?”
“Mày có xứng với những chữ lương y như từ mẫu, chữa bệnh cứu người hay không?”
Ông ta cảm thấy thật uất ức, mẹ nó chứ, người tốt cũng trở nên tàn nhẫn như vậy, thì sau này làm sao người xấu có thể bắt nạt họ được nữa đây?
Diệp Phi (Phàm) tiếp tục đếm ngược: “Bốn, ba, …” Nhìn thấy dáng vẻ của anh như vậy, Miêu Kim Qua vô cùng hối hận, tại sao nghe lời dụ dỗ của Uông Kiều Sở chậm rãi mài mòn nhuệ khí của Diệp Phi (Phàm), mà ông ta nên gi ết chết anh từ lâu mới đúng.
Diệp Phi (Phàm) của một tháng trước vẫn là một người tốt, có nhược điểm ở mọi nơi và mềm yếu dễ bắt nạt, nhưng bây giờ đã biết nợ máu phải trả bằng máu, còn lấy cả gia đình nhà người ta ra mà uy hiếp.
Đúng là đã mất thời cơ tốt nhất.
Tuy nhiên dù có thế nào ông ta đều phải giải cứu cho vợ và con gái, một mình Diệp Vô Cửu không đáng để ba mươi mốt người phải chôn cùng.
Nắm đấm của ông tay đầu tiên siết chặt sau đó lại thả lỏng ra: “Được rồi, tao thả bố mày ra nhưng mày cũng cần phải tha cho người nhà của tao.”
Diệp Phi (Phàm) quát một tiếng: “Thả người.”
Miêu Kim Qua nhấc thanh kiếm sắc bén đang đặt trên cổ của Diệp Vô Cửu ra, sau đó tự mình xách ông xuống lầu: “Mày cũng phải thả người.”
“Tôi có thể thả bốn ông bố và sáu bà mẹ của ông ra, còn các người vợ của ông đến sân bay lại thả.”
Giọng nói của anh vẫn điềm tĩnh và lạnh lùng: “Còn mười bốn đứa con trai và con gái của ông tôi sẽ thả chúng ở Long Đô.”
“Yên tâm một lời hứa của Diệp Phi (Phàm) tôi nặng tựa ngàn vàng, sẽ không giở mọi thủ đoạn như Miêu Kim Qua ông đâu.”