Chương 2258
Vẻ mặt Miêu Kim Qua trở lên lạnh lùng, thanh đao dài chặn lại đòn tấn công một cách hung hãn.
“Keng!”
Dưới nhát chém mãnh liệt của Diệp Phi (Phàm), thanh đao dài gãy đôi, Miêu Kim Qua cũng bay thẳng ra ngoài.
Được gần mười mét, Miêu Kim Qua mới dừng lại.
Ông ta nửa quỳ trên mặt đất, lồ ng ngực không ngừng nhấp nhô, một vệt máu chảy ra từ khóe miệng.
Ông ta đã bị thương nặng.
Diệp Phi (Phàm) không bỏ qua cơ hội, cơ thể anh mạnh mẽ xông lên phía trước, ngọn giáo vô tình vung đến.
Hai tên tinh nhuệ Miêu Thị lao đến, tay nắm chặt cổ họng, sau đó ngã xuống đất.
Diệp Phi (Phàm) vung lên một cú phản đòn, lại có ba người bị đánh bay ra ngoài.
Không cách nào ngăn cản.
“Nổ súng, mau nổ súng cho ta!”
Miêu Kim Qua thấy vậy, sắc mặt ông ta thay đổi, hướng về phía bầu trời đêm tức giận hét lên: “Giết hắn, giết hắn.”
Hai người sớm đã bất giác đi vào giữa hai lầu bát giác, trên lầu có tám tay súng bắn tỉa do Miêu Kim Qua bố trí.
Chỉ cần Diệp Phi (Phàm) tiến vào nơi này, cho dù có lợi hại đến đâu cũng sẽ phải chịu thiệt.
Nghe thấy tiếng hét của Miêu Kim Qua, Diệp Phi (Phàm) theo bản năng dừng bước.
Nhưng mà nơi này vẫn vắng lặng như trước, không hề có tiếng súng nào vang lên trong bóng tối, chứ đừng nói đến có viên đạn nào bay ra.
Miêu Kim Qua hét lên lần nữa: ‘Nổ súng, nổ súng!”
Các điểm trên cao vẫn không có phản ứng gì.
Sắc mặt Miêu Kim Qua thay đổi, ông ta cảm thấy có gì đó không ổn, tám tay súng bắt tỉa do ông ta bố trí có lẽ đã bị bắt rồi.
Nhưng mà ông ta không thể nào nghĩ ra, rốt cuộc là ai đã tiêu diệt lá bài cuối cùng này của ông ta?
“Hư trương thanh thế, lên đường đi.”
Lúc này, Diệp Phi (Phàm) cười lạnh một tiếng, không tiếp tục do dự nữa, anh vung ngọn giáo hướng về phía Miêu Kim Qua.
Miêu Kim Qua ôm lấy ngực xoay người chạy đi.
“Lão Tổ, cứu tôi với.”
“Vèo.”
Miêu Kim Qua chịu đựng cơn đau chạy ra phía sau núi, Diệp Phi (Phàm) cũng đuổi theo.
Dù cho thế nào đi chăng nữa, anh cũng muốn g iết chết Miêu Kim Qua, nếu không anh và Viên Thanh Y sẽ chết trong đêm nay.
Chỉ là, Miêu Kim Qua dù bị thương nhưng lại quen thuộc với môi trường và địa hình nên có thể nhanh chóng thoát thân, khiến Diệp Phi (Phàm) lúc nào cũng bỏ lỡ nửa nhịp.
Miêu Kim Qua không trốn trong tòa nhà bát giác mà lao ra khỏi sảnh sau, vượt qua hành lang, nhảy ra khỏi sân sau, lào vào rừng.
Đồi núi đìu hiu, gió lồ ng lộng, dù có vài ngọn đèn đường nhưng rừng còn kinh khùng hơn.
Nhưng Diệp Phi (Phàm) không thèm quan tâm, mắt anh chỉ nhìn chằm chằm vào Miêu Kim Qua.
“Vèo vèo.”
Sau khi Miêu Kim Qua lao vào rừng được gần 100m, ông ta bất ngờ quay đầu lại và lạnh lùng b ắn ra một cung tên.
Ba mũi tên lên nỏ bắn vào Diệp Phi (Phàm).