Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2277

CHương 2277

Người chủ trì nhìn Bắc Đình Xuyên một chút, sau đó vung tay lên: “Diệp Phi (Phàm), làm đi!”

Không chỉ Diệp Phi (Phàm) mà ngay đến cả mấy người Đường Nhược Tuyết cũng không nghĩ đến người bệnh được chọn trúng lại là Lâm Thu Linh.

Sáng hôm qua, Lâm Thu Linh đột nhiên phát sốt, miệng mũi đều ra máu, gần như là đã ngất đi rồi, sau đó may mắn được đưa vào bệnh viện cấp cứu kịp thời nên mới giữ lại được một mạng.

Chỉ là tình trạng hiện giờ của bà ta lại không tốt lắm, bác sĩ đã chữa được đến tám phần phổi của bà ta nay lại bị viêm trở lại, hơn nữa tình trạng bây giờ của bà ta còn tồi tệ hơn cả trước khi điều trị thay máu.

Bệnh viện chỉ có thể tạm thời duy trì được sự sống của bà ta chứ hoàn toàn không có cách nào giúp bà ta vượt qua được cơn nguy hiểm, cuối cùng phải thông báo cho ban tổ chức, trở thành bệnh nhân được chọn cho cuộc thi.

Mấy người Đường Tam Quốc cũng đã cố gắng hết sức rồi, sau khi bọn họ đồng ý để Lâm Thu Linh làm người tham gia thử nghiệm thì vô cùng lo lắng mà gọi Đường Nhược Tuyết đến.

Nhìn thấy người tham gia thi đấu là Diệp Phi (Phàm) cùng với Hắc Xuyên Mộ Tuyết thì Đường Tam Quốc và Đường Kỳ Kỳ lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Đường Nhược Tuyết lại mang một vẻ mặt phức tạp.

Cô biết việc này đối với Diệp Phi (Phàm) là một chuyện vô cùng khó khăn.

Diệp Phi (Phàm) không đồng ý cứu mẹ của anh, mẹ anh lại vô tình được chọn trúng làm người bệnh thử nghiệm cho cuộc thi, ảnh hưởng đến sự thắng thua của cả hai đất nước, điều này khiến Diệp Phi (Phàm) rơi vào tình cảnh tiến không không được mà lùi cũng không xong.

Cô khẽ cắn môi, hét lên: “Diệp Phi (Phàm), cứu mẹ anh đi, em đã hứa sẽ cho anh một lời giải thích, vậy thì chắc chắn em sẽ không nuốt lời đâu.”

So với ân oán giữa Diệp Phi (Phàm) và mẹ anh, Đường Nhược Tuyết càng hy vọng Diệp Phi (Phàm) có thể cứu được mẹ anh giành được thắng lợi trong cuộc thi này hơn.

Mà chuyện ba người Niêm Hoa bị hạ độc, cô nhất định không để cho Diệp Phi (Phàm) biết.

Đường Kỳ Kỳ cũng lo lắng hét lên: “Anh rể, mẹ em sắp chết rồi, xin anh mau cứu bà ấy…” Cô ấy biết bản thân không nên cầu xin thay mẹ, chỉ là nhìn thấy sinh mệnh của Lâm Thu Linh đang ngày một trở nên nguy cấp, theo bản năng máu mủ ruột thịt mà cầu xin anh.

Diệp Phi (Phàm) nghiêng đầu liếc qua bọn Đường Nhược Tuyết, sau đó khẽ ho một tiếng lại cầm lấy ngân châm.

Anh xoa xoa chiếc ngân châm trong tay, Diệp Phi (Phàm) tập trung tinh thần, thân mình theo đó cũng khẽ run lên, trên mặt hiện lên vẻ đau đớn.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đối với anh hiện giờ việc thi châm cũng là một việc vô cùng khó khăn.

“Diệp Phi (Phàm), đừng lãng phí thời gian nữa, nếu không có sức lực cứu người vậy thì nhanh chóng nhận thua đi.”

Bắc Đình Xuyên thấy thế nhe răng cười một tiếng: “Mày xem mày đi, đến cả việc cầm châm cũng đã thở hồng hộc như vậy rồi, làm sao có thể thi châm cứu người được kia chứ?”

Bà Triệu và Hổ Nựu đều lo lắng nhìn Diệp Phi (Phàm), cả hai đều biết những chuyện đã xảy với Diệp Phi (Phàm) trong hai ngày nay, cũng biết dáng vẻ hiện giờ của anh là đang cố gắng chống đỡ trước mặt mọi người mà thôi.

“Bắc Đình Xuyên, tôi sẽ không để cho anh thất vọng đâu.”

Diệp Phi (Phàm) thở ra một hơi thật dài, cầm ngân châm đ ến gần Lâm Thu Linh.

Dường như cảm nhận được có người đang đến gần, Lâm Thu Linh lúc này đang ở trong trạng thái mơ hồ bỗng mở mắt ra, nhìn thấy người đến là Diệp Phi (Phàm) thì hơi nâng khóe miệng: “Cút, cút đi, tao không cần mày cứu tao, mày là thứ ăn cháo đá bát, mày sẽ không cứu tao, mày muốn hại tao.”

“Đường Tam Quốc, ông chờ đấy, tôi chết rồi thì ông cũng không sống được bao lâu nữa đâu.”

“Mấy năm nay, ông vờ như không quan tâm đ ến chuyện của tôi, tôi cũng vờ như không quan tâm đ ến chuyện của ông.”

“Vì sao cả hai lại không thể tiếp tục giả điên giả dại như vậy…” “Vì sao đã hơn hai mươi năm qua rồi ông vẫn không cam lòng?”

“Tôi trốn không thoát, tài khoản của tôi cũng đã bị Đường Môn đóng băng rồi, còn bị cảnh cáo nữa, chính ngay lúc ấy tôi đã mất hết tất cả rồi.”

Bình Luận (0)
Comment