Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2284

Chương 2284

Chỉ cần Bắc Đình Xuyên có thể đánh bại được anh thì có thể cứu vãn lại được danh dự của bản thân, bảo vệ được danh dự của Huyết Y Môn. Như vậy người đời sẽ chỉ nói rằng thế hệ trẻ không bằng Diệp Phi (Phàm), chứ không nói toàn bộ Huyết Y Môn không bằng Diệp Phi (Phàm).

“Bắc Đình Xuyên, cậu có biết xấu hổ nữa không?” Lão Cung nghe thấy vậy đứng bật dậy, quát anh ta.

“Diệp Phi (Phàm) đang bị thương, còn chẳng đủ sức mà bước nữa. Lúc này, cậu lại khiêu chiến cậu ấy, chẳng phải là đang lợi dụng lúc người ta khó khăn để bắt nạt người ta sao?”

“Hơn nữa, đây là nơi thi đấu, không phải sân đấu sinh tử. Cậu dùng tính mạng để cược, cậu đang ép Diệp Phi (Phàm) thành hung thủ giết người à? Hơn nữa, cậu ấy cũng không cần thiết phải thi đấu với cậu. Diệp Phi (Phàm) đã là quán quân rồi.”

Lão Cung cũng nhìn ra được Bắc Đình Xuyên là chó cùng rứt giậu, cho nên vội nhắc nhở Diệp Phi (Phàm) không nên thi đấu với anh ta. Anh trở thành quán quân của cuộc thi này đã giúp anh nổi tiếng rồi, không cần thiết phải khoe khoang lúc này.

Bà Triệu cũng khẽ cười: “Diệp Phi (Phàm), ngày tháng còn dài.”

Bà ấy biết anh và Bắc Đình Xuyên có thù oán với nhau, vì thế cũng lo rằng Diệp Phi (Phàm) sẽ tức giận vì Hồng Nhan.

“Từ khi anh xui khiến Hachiro Kusagi đánh giết Tống Hồng Nhan, anh đã được điền tên vào danh sách phải chết của tôi rồi.”

Diệp Phi (Phàm) nhìn Bắc Đằng Xuyên đang đằng đằng sát khí, khẽ cười: “Chỉ có điều đúng như lời Lão Cung vừa nói, tôi không cần thiết phải nhận khiêu chiến của anh.”

“Tôi đã thắng được chức quán quan. Anh là đội trưởng của đội thách đấu với Trung Quốc, có nhiều lợi thế trong tay như vậy, không chỉ không thắng được cuộc thi, cũng không hại chết được tôi. Sau khi trở về, anh làm sao để ăn nói với Huyết Y Môn?”

“Nếu tôi đoán không sai thì kết cục tốt nhất của anh chính là mổ bụng tự sát để giữ danh dự.”

Anh nhìn anh ta với vẻ bình thản: “Chẳng bao lâu nữa anh cũng phải chết rồi. Tôi cần gì phải nóng lòng chứ?”

“Anh…”

Bắc Đình Xuyên không ngờ Diệp Phi (Phàm) lại có cái nhìn thấu đáo như vậy, anh ta thở ra một hơi.

“Thắng tôi, anh có thể nổi tiếng khắp thế giới. Tôi chỉ dùng một châm mà thôi. Nếu không thể giúp tình trạng của bệnh nhân chuyển biến tốt lên tới chín phần, tôi sẽ lập tức mổ bụng tự sát.”

“Diệp Phi (Phàm), không phải ngay cả một châm anh cũng không dám cược chứ? Hay là anh cảm thấy, một châm của tôi có hiệu quả tới chín phần, sẽ khiến y thuật của Trung Quốc trở thành trò cười cho thiên hạ?”

Anh ta vô cùng hùng hổ, còn kích Diệp Phi (Phàm): “Ngay cả một châm cũng không dám nhận khiêu chiến. Chất lượng của chức quán quân này đúng là quá kém. Điều này cũng khiến cho người ta nghi ngờ anh dùng thủ đoạn phi pháp để giành thắng lợi.”

Nói tới đây, Bắc Đình Diệp còn liếc nhìn Hắc Xuyên Mộ Tuyết đang ngồi ở thính phòng phía sau một cái.

“Nói thật, tôi thật sự không tin anh có thể dùng một châm để khiến tình trạng của bệnh nhân chuyển biến tốt hơn. Thậm chí tôi còn cảm thấy anh sẽ khiến người bệnh trở nên sống không bằng chết.”

Diệp Phi (Phàm) đảo mắt nhìn Lâm Thu Linh rồi cười: “Chỉ có điều anh không có tiền để cá cược, tôi cũng không muốn cá cược ván này với anh đâu.”

Bắc Đình Xuyên trợn trừng mắt lên quát: “Anh muốn cá cược cái gì?”

“Thế này nhé, nếu như một châm của anh không làm người bệnh có chuyển biến tốt, anh phải nói cho tôi biết anh đã dùng cách gì để mua chuộc Lâm Thu Linh, làm sao để đầu độc ba người nhặt hoa kia. Và nói cho tôi biết đồng minh của anh ở Trung Quốc là ai?”

Diệp Phi (Phàm) tiến lên phía trước, ghé vào tai Bắc Đình Xuyên và nói: “Anh phải dùng ông chủ của mình để thề độc, thẳng thắn nói cho tôi biết những chuyện kia. Như vậy tôi sẽ đánh cược với anh.”

Bắc Đình Xuyên thở dồn dập, nhìn chằm chằm Diệp Phi (Phàm) với ánh mắt độc ác. Anh ta còn tưởng rằng anh muốn anh ta phải chết, không ngờ anh lại muốn biết âm mưu của bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment