Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2290

Chương 2290

“Nếu như tôi bị nắm thóp, tôi sẽ làm cách nào mà vừa để thua trận nhưng vẫn có thể giúp Thần Châu giành chiến thắng?…”

“Nói thực ra, tôi không nghĩ ra thủ đoạn của đám Bắc Đình Xuyên, tôi cũng thực sự không ngờ bọn chúng sẽ bắt cóc Đường Nhược Tuyết…”

“Có điều trước khi ra sân tôi đã sắp xếp ổn thoả…”

“Trận đấu châm cứu người đồng giữa tôi và Tùng Dã Thiên Sơn, tôi ra tay vào phút cuối không phải là vì muốn làm màu, mà là vì tôi không muốn để Huyết Y môn có cơ hội lật ngược tình thế…”

Diệp Phi (Phàm) bưng chén trà nóng hổi lên, khẽ thì thầm bàn luận về trận chiến đầu tiên: “Bắc Đình Xuyên sẽ phát hiện Tùng Dã Thiên Sơn không phải là đối thủ của tôi. Nhưng lúc phát hiện ra thì muộn rồi!”

Ánh mắt của anh lóe lên ánh sáng.

“Tùng Dã Thiên Sơn am hiểu thuật châm cứu, lại dẫn trước một mạch, dùng ưu thế tuyệt đối để lấn át cậu, khiến đám người Bắc Đình Xuyên bị ảo tưởng rằng không cần uy hiếp cậu cũng cũng có thể chiến thắng…” Triệu phu nhân cũng rất thông minh, lập tức hiểu được toan tính của Diệp Phi (Phàm): “Cho nên cho dù bọn chúng có đòn sát thủ cũng sẽ không dùng…”

“Dù sao Huyết Y môn vẫn hi vọng không cần dùng thủ đoạn bẩn thỉu để thắng cậu một cách quang minh chính đại…”

“Cậu biết được suy nghĩ này của Bắc Đình Xuyên, đợi đến phút cuối mới phản kích giành lấy thắng lợi ở trận chiến châm cứu này…”

“Cậu ra tay đột ngột, thêm nữa là thời gian còn rất ít, cho dù Bắc Đình Xuyên có thể uy hiếp cậu cũng không kịp nữa, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn cậu giành chiến thắng…”

Bà khen ngợi: “Không ngờ ngay từ ván đầu cậu đã suy tính nhiều như thế!”

Diệp Phi (Phàm) uống một ngụm trà, nói: “Cũng không phải là suy tính nhiều mà là cố gắng tránh để Bắc Đình Xuyên chơi thủ đoạn với tôi thôi.”

Triệu phu nhân bèn hỏi: “Ván đầu tiên cậu thắng sát sao như vậy, chẳng lẽ cậu không sợ ván thứ hai Bắc Đình Xuyên lại uy hiếp?”

“Kẻ ra trận ở ván thứ hai là một thiên tài…”

Diệp Phi (Phàm) đáp lời đầy tự tin: “Bắc Đình Xuyên đã tốn rất nhiều tâm huyết cho trận đấu mà nếu chiến thắng có thể nổi danh ngay lập tức này, sao có thể chắp tay dâng cho một thiên tài khác? Sao có thể để cho một thiên tài tỏa sáng hết phần ba đại thiên tài phe gã?…”

“Chỉ có thể là ba đại thiên tài bọn chúng mới có quyền thắng tôi mà thôi…”

“Cho nên ván thứ hai gã sẽ không chơi bẩn, cũng không thèm quan tâm kết quả ván này.”

“Còn vì sao ván thứ hai Sơn Bổn và Hắc Xuyên không xuất chiến thì cũng dễ suy đoán…”

“Tôi bất ngờ vùng lên thắng Tùng Dã Thiên Sơn, đám người Bắc Đình Xuyên cần một chút thời gian để ổn định tâm trạng và sắp xếp lại…”

Diệp Phi (Phàm) cười nhạt một tiếng: “Lúc này để cho một con tốt thí ra sân là rất thích hợp. Gã sẽ không phái loại thiên tài như Sơn Bổn và Hắc Xuyên ra một cách vội vàng đâu…”

“Tôi thắng được ván thứ hai thì gần như đã thắng chắc rồi…”

“Ván thứ ba thì dùng đầu ngón chân cũng đoán được là Sơn Bổn Thất Lang…”

“Trải qua một buổi sáng ổn định tâm lý và sắp xếp, Bắc Đình Xuyên chắc chắn cần một chiến thắng để bù lại hai trận thua.”

“Đây cũng là ván đấu mấu chốt mà bọn chúng tự tin sẽ thắng trăm phần trăm.”

“Trận đấu chắc chắn phải chiến thắng kiểu này, Bắc Đình Xuyên sẽ không để cho kẻ đang bị nghi ngờ là Hắc Xuyên Mộ Tuyết được lợi. Gã sẽ để Sơn Bổn Thất Lang thi đấu, để hắn nổi danh sau một trận chiến…”

“Đáng tiếc, Bắc Đình Xuyên không ngờ được là, ngay trước khi Sơn Bổn Thất Lang ra sân đã bị tôi hạ Huyết Thi Hoa Độc vào cơ thể…”

“Đây là con mèo chết của Huyết Y môn, không muốn ăn cũng phải ăn.”

Bình Luận (0)
Comment