Chương 2292
“Chúng ta không có nhiều thời gian cho việc của Lâm Thu Linh…” Ông nói tiếp: “Bây giờ vẫn bình an vô sự, có thể là chưa muốn động đến Lâm Thu Linh đang bệnh nặng, cũng có thể là bởi có ai đó giúp cô kéo dài thời gian một chút…” Đường Nhược Tuyết đau xót trong lòng, sau đó hỏi một câu: “Mẹ tôi bây giờ sao rồi?”
“Một châm kia của Diệp Phi (Phàm) và Bắc Đình Xuyên cũng không giúp chứng bệnh biến mất, nhưng có thể tạm thời kiềm chế bệnh tình của bà ấy.”
“Hai giờ trước, Lâm Thu Linh còn tỉnh lại một cách thần kỳ, tinh thần cũng cực kỳ tốt, nửa giờ trước còn bảo muốn uống cháo trứng muối kèm thịt nạc.”
Đường Thất khẽ noi: “Bà ấy còn bảo muốn chuyển viện, muốn mời chuyên gia nước ngoài đến chữa bệnh cho bà ấy.”
“Bác sĩ điều trị nói, bà ấy được như vậy là do Diệp Phi (Phàm) đâm một châm vào trán.”
“Nếu như không có phát châm đó, chẳng những không thể ngưng tụ tinh khí thần mà còn không thể kiềm chế tình trạng bện.”
“Có điều phát châm này chỉ trị được ngọn mà không trị được gốc, chỉ chống đỡ được hai ngày là bệnh tình sẽ nguy kịch trở lại. Nếu như Diệp Phi (Phàm) không cứu chữa tiếp thì có lẽ bà ấy không sống nổi tới cuối tháng.”
Lúc đầu ông ta định nói không thể sống nổi mấy bữa, nhưng cảm thấy vậy quá tàn nhẫn nên bèn nói lâu thêm một chút.
Sự minh mẫn cuối cùng ư?
Đôi mắt Đường Nhược Tuyết có chút buồn bã, sau đó cắn môi rời khỏi thang máy, đi thẳng vào phòng bệnh cuối dãy.
Cô đẩy cửa đi vào, thấy Lâm Thu Linh tựa lên thành giường, ném một cái bát sứ vào Đường Tam Quốc, quát dữ: “Đồ rác rưởi, cháo mặn như vậy làm sao mà uống được? Muốn tôi chết vì mặn à?”
“Ông tưởng tôi không biết à? Ông còn ước gì tôi chết, tốt nhất là chết vì mặn.”
“Cảm thấy tôi đổ oan cho ông à? Ông tranh thủ thời gian tìm bác sĩ chữa khỏi cho tôi đi!”
Bà thở không ra hơi, ngân châm trên trán cũng lung lay, thế nhưng khí thế vẫn hung hăng: “Nếu không, tôi mà chết thì tất cả mọi người đều sẽ xui xẻo.”
Đường Tam Quốc không nói gì thêm, xoa xoa khuôn mặt, sau đó âm thầm dọn dẹp sạch mảnh sứ.
“Mẹ, mẹ làm gì vậy?”
Đường Nhược Tuyết thấy thế vội vàng đi đến gần, vừa kêu người quét dọn sàn nhà, vừa nhìn xem Đường Tam Quốc có bị bỏng hay không.
Thấy bố không bị sao, cô mới đi đến trước mặt Lâm Thu Linh, nói: “Đến lúc nào rồi, mẹ có thể an phận một chút không?”
“An phận cái rắm, tao sắp chết rồi, còn an phận làm gì nữa?”
Lâm Thu Linh nhìn chằm chằm Đường Tam Quốc một chút, sau đó lại nói với Đường Nhược Tuyết: “Mày cũng đùng có nói đỡ cho bố mày, ông ta cũng chả tốt đẹp gì đâu!”
“Cả nhà chúng ta bị như vậy, tất cả đều do cái tính không chịu an phận của ông ta gây ra đấy.”
“Tao rất hối hận vì mười mấy năm trước không làm cho ông ta bại liệt, nếu vậy thì giờ sao có thể gặp chuyện như này?”
Lâm Thu Linh cho là Đường Tam Quốc nợ bà.
“Nhà họ Đường bị như vậy không liên quan đến bố. là do mẹ suốt ngày gây thị phi nên mới phá nát nhà họ Đường đấy.”
Nhìn thấy mẹ mình vẫn ngu xuẩn mất khôn, Đường Nhược Tuyết tức giận ném máy tính bảng lên giường bệnh: “Nếu như khi đó mẹ cầu Diệp Phi (Phàm), bệnh tình của mẹ đã sớm được chữa khỏi rồi.”
“Nếu như mẹ không cấu kết với Huyết Y môn, cũng sẽ không trở thành quân cờ của Bắc Đình Xuyên, khiến cho gã dùng bệnh của mẹ mà sắp đặt âm mưu, sau đó đẩy mẹ vào chỗ chết.”