Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2324

Chương 2324

Sau khi nghe xong, hai mắt Tống Hồng Nhan sáng rực lên, giọng điệu nóng bỏng, nồng nàn tha thiết: “Nếu như thực sự đạt tới trình độ quy mô của Huyết Y Môn thì sẽ không thua kém gì năm gia tộc lớn.”

“Đến khi đó, những lợi ích và địa vị có được tuyệt đối là ngoài sức tưởng tượng của người thường.”

Cô mơ hồ cảm nhận được giá trị cực kỳ to lớn của Hoa Y Môn: “Chị cảm thấy có thể vươn tay ra thử một lần.”

“Lợi ích và địa vị đứng thứ hai. Chị chủ yếu đồng ý với bọn người của Dương Hồng Tinh, hơn nữa chị cũng muốn làm một chút điều gì đó cho y dược của Trung Quốc.”

Diệp Phi (Phàm) thẳng thắn nói với Tống Hồng Nhan suy nghĩ của mình: “Ít nhất phải nâng cao trình độ chữa bệnh, có thể bình tĩnh, thong dong đối phó với những kẻ thù bên ngoài như Huyết Y Môn”.

Tống Hồng Nhan khẽ gật đầu, sau đó cười cười với Diệp Phi (Phàm): “Cậu định chuẩn bị tiến hành như thế nào đây?”

Diệp Phi (Phàm) không nói gì, chỉ chớp mắt nhìn người phụ nữ.

Tống Hồng Nhan vốn có hơi sửng sốt một chút, sau đó lại càng hoảng sợ: “Không phải là cậu sẽ bảo chị đặt kế hoạch thành lập và xây dựng Hoa Y Môn đấy chứ?”

“Chị quả thật là nhạy bén đấy!”

Diệp Phi (Phàm) giơ ngón tay cái với người phụ nữ: “Em chỉ là một bác sĩ nhỏ nhoi, em biết gì đâu mà quản lý chứ, nhiệm vụ khó nhằn như vậy, đương nhiên nếu không phải là chị Nhan thì còn ai có thể là ai khác.”

“Chị biết rõ hiện tại cậu nắm giữ rất nhiều công ty trong tay.”

“Tập đoàn Ngũ Hồ, Liên đoàn Thương mại Tống Thị, Bệnh viện Hồng Nhan, Nhà máy Bạch Dược, Thương hội Vân Đỉnh và thỉnh thoảng còn thâu tóm Công ty Tu Hoa và Tập đoàn Thiên Ảnh.”

“Bây giờ có thể nói một ngày cậu có trăm công ngàn việc để làm, chẳng qua là việc lớn của Hoa Y Môn như thế, chị nhìn quanh đi quẩn lại mọi người xung quanh thì cũng chỉ có cậu mới có thể gánh vác trách nhiệm này.”

Trong khi nói chuyện, Diệp Phi (Phàm) đứng dậy đi đến phía sau lưng Tống Hồng Nhan, đưa tay nhéo nhẹ vào vai cô.

“Chị thực sự là oan gia kiếp trước của em đấy.”

Mặc dù Tống Hồng Nhan biết rằng việc đặt kế hoạch thành lập và xây dựng một Hoa Y Môn ở Trung Quốc là nhiệm vụ khó khăn, nhưng sau vài câu nói này của Diệp Phi (Phàm), nỗi oán hận thầm kín trong lòng cô lại kèm theo cả một loạt cảm giác thích thú.

Điều này vô hình trung, Diệp Phi (Phàm) đã xem cô như là người quan trọng nhất.

Cô mềm lòng: “Cậu đây không phải sẽ đem chị ra bòn rút, bóc lột s@ch sẽ đấy chứ!”

“Em không muốn chị vất vả, cực khổ như vậy, chẳng qua là không có ai để mà dùng trong lòng bàn tay.”

Diệp Phi (Phàm) đưa ngón tay lả lướt trên vai Tống Hồng Nhan, để cô từ từ thả lỏng cơ thể: “Nếu chị thực sự làm việc đến kiệt quệ thì em sẽ tuyển một nhóm người thiệt là tốt.”

Diệp Phi (Phàm) băn khoăn không biết đào đâu ra một vài nhân tài quản lý thuộc loại trâu bò.

“Chị sẽ tự mình nắm bắt lấy việc này, mặc dù sẽ rất khó khăn và vất vả nhưng cũng là một cơ hội.”

Tống Hồng Nhan nheo nheo đôi mắt xinh đẹp của cô: “Bất quá thì chị cần đủ quyền hạn.”

Diệp Phi (Phàm) vui vẻ: “Chị có toàn quyền làm chủ, và hơn nữa muốn tiền thì được tiền, muốn người thì được người.”

“Những gì mà chị muốn không phải là quyền hạn của cậu, những gì mà chị muốn chính là quyền hạn từ nhà nước.”

Tống Hồng Nhan nhanh chóng chuyển sang chế độ chiến đấu: “Nếu Hoa Y Môn này thật sự muốn nắm bắt để mà vùng dậy đứng lên thì tuyệt đối tính chất không thể giống với Hiệp hội Đông Y được.”

“Ra vào tự do, tổ chức lỏng lẻo, và các chức danh mạ vàng, chị sẽ không cho phép tất cả những thứ này.”

“Hơn nữa, chị không muốn mặc cả đâu.”

Bình Luận (0)
Comment