Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 266

Chương 266:

 

“Đó, mọi người đều thấy bác của tao là do mày điều trị, y thuật không tốt còn muốn trốn tránh trách nhiệm?”

 

“Phòng khám Kim Chi Lâm này, hứ, tao nhìn là biết lừa người lấy tiếng để lừa đảo.”

 

“Bác ơi, bác chết thảm quá, đều là do tên lang băm này hại…” Mây người thân thích lớn tuổi tố cáo Diệp Phi.

 

*Ôi chao, bác sĩ Diệp, cậu nên cần thận khi châm cứu.”

 

“Ừ, chúng tôi đều là hàng xóm lâu năm, tin tưởng cậu và Công Tôn tiên sinh mới đến, kết quả cậu cứ thật giả lẫn lộn, không sợ hại người sao?”

 

“Tiền khám bệnh một tí là 30 đồng, 100 đồng, tôi mua hai cân thịt heo mới 30 đồng đấy.”

 

“Mau đi xin lỗi rồi bồi thường tiền đi, nếu không họ sẽ kiện.

 

Phòng khám này không những phải đóng cửa, cậu còn phải ngồi tù mục xương đấy.”

 

Mấy chục người hàng xóm nhìn thấy người chết cũng chỉ trích Diệp Phi, nếu không phải là Vương Như Lâm chết trước, về sau có thể chính họ là người gặp xui xẻo.

 

Họ cũng nghĩ kỹ rồi, họ sẽ không tham rẻ nữa, không tin trung y nữa mà trực tiếp đến bệnh viện điều trị.

 

Người phụ nữ trung niên dữ tợn: “Nhìn thấy không, ai cũng nói mày sai đó, không thể phủ nhận được đâu, mau nhận tội đi.”

 

Diệp Phi cười nhạt: “Bà muốn cái gì?”

 

“Tao nói cho mày biết, hoặc là bồi thường hai ngàn vạn cho tao, hoặc là tao sẽ kiện lên cục y tế”

 

Người phụ nữ trung niên ngắng cổ lên biểu tình với Diệp Phi: “Tao sẽ cho mày suy nghĩ mười phút.”

 

“Hai điều kiện kia tôi đều không ưng.”

 

Diệp Phi cười to: “Như vậy đi, tôi trả cho mấy người một người bố khỏe mạnh.”

 

Người phụ nữ trung niên sắc mặt lạnh lùng: “Ý của mày là gì?”

 

Những bệnh nhân còn lại cũng ngắn ngơ.

 

“Tiểu sư tổ, thuốc đến rồi.”

 

Lúc này, Tôn Bất Phàm bưng một bát trung y lên, nóng hồi, có thể thấy được bọt khí lăn tăn, chứng tỏ nó vừa mới ra khỏi nồi.

 

Người phụ nữ trung niên sắc mặt biến đổi lớn: “Mày định làm gì?”

 

*Bố của bà chết rồi, tôi đây vừa lúc có một thang thuốc cải tử hoàn đồng.”

 

Diệp Phi cười nhạo: “Tôi có thể đảm bảo trước mặt mọi người uống bát thuốc này vào, bố của các người liền sẽ sống lại.”

 

“Nếu ông ấy không qua khỏi, không những tôi bồi thường hai ngàn vạn, tôi còn chủ động đóng cửa phòng khám này.”

 

Anh nghiêng đầu: “Tôn Bất Phàm, cạy miệng bệnh nhân ra.”

 

“Không, không, tôi không đồng ý.”

 

Người phụ nữ trung niên giật nảy mình: “Tao không thể để mày khinh nhòn thi thể của bố tao được, không thể.

 

Mấy người thân thích cũng rú lên muốn xông vào không cho Diệp Phi bón thuốc cho ông.

 

Mấy người Chương Đại Cường mặc dù không biết Diệp Phi tính làm gì nhưng tất cả đều giúp một tay, ngăn không cho bọn người kia làm loạn.

 

Chương Đại Cường vừa chạm vào người phụ nữ trung niên, liền bị người này vặn vẹo người, đột ngột lao ra ngoài.

 

Thần sắc Chương Đại Cường kinh hãi.

 

Mắấy công nhân cũng chặn lấy theo bản năng, kết quả cũng bị người phụ nữ trung niên đánh bật ra.

 

Những công nhân còn lại dừng lại cũng bị đám thân thích kia đánh ngã.

 

Sức chiến đấu cực mạnh.

 

“Triêm Y Thập Bát Điệt(‘).”

 

(*) Một loại võ cổ truyền có lịch sử lâu dài.

Bình Luận (0)
Comment