Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 436

Chương 436:

 

Hơi thở này rất hùng hậu và nặng, nhưng cũng có sự yên lặng lắng đọng lại, giống như một đại dương mênh mông.

 

Cái này giống như nắm trong tay sức mạnh uy lực của hơi thở trời và đất. Diệp Phi nhất thời bị vây quanh bởi cảm giác như đang gặp phải sóng to gió lớn.

 

Đây là Hoàng Phi Hổ, là người thống trị, nắm trong tay quyền sinh sát của thế giới này, và Diệp Phi chẳng qua chỉ là một con kiến trong thế giới đó.

 

Đây là chính là trình độ thực sự của cao thủ trong huyền cảnh.

 

Diệp Phi kinh hãi không thể giải thích được, nhưng đồng thời, một tâm trạng phấn khích chưa từng trước đây cũng cuồn cuộn chảy ra từ tận đáy lòng, rồi tràn ngập hết toàn thân.

 

Đối thủ mạnh như vậy anh nhất định chưa từng gặp qua.

 

Người dẫu cứng cõi cũng chỉ như gió thoảng trên núi.

 

Người dẫu ngang tàn cũng chỉ là trăng rọi sông sâu.

 

Sự sợ hãi trong lòng chợt lại léo lên, nhưng Diệp Phi không những không rút lui, ngược lại thân như cây giáo, hai người khí thế hiên ngang chạm vào nhau.

 

Hơi thở nặng cuồn cuộn kia bị Diệp Phi hung hăng xé rách một lỗ, cuối cùng không để ông ta làm ảnh hưởng đến tâm trạng của anh nữa.

 

Hoàng Phi Hổ hơi sửng sốt, sau đó là một ánh mắt khen ngợi, rồi thu lại uy lực.

 

Diệp Phi cũng cười thu lại hơi thở.

 

“A…” Cùng lúc đó, cô gái đang luyện võ lại khẽ kêu lên một tiếng, sau đó xoay người chuyển tư thế, Diệp Phi lập tức nhìn rõ mặt của đối phương.

 

Anh rất kinh ngạc, cô gái này không phải ai khác, mà là Hổ Nựu.

 

Diệp Phi không ngờ rằng Hổ Nựu này có quan hệ rộng đến vậy, không chỉ có quan hệ chặt chế với Dương Bảo Quốc, mà còn được Hoàng Phi Hổ chỉ bảo riêng.

 

Hổ Nựu không để ý đến sự xuất hiện của Diệp Phi, mà chỉ tập trung tinh thân để đi quyền.

 

Nắm tay giống như sao băng, chân như voi, đầu gối như núi băng, khủy tay như điện. Có đôi khi đấm vào khoảng không sẽ giống như phát ra tiếng sấm rền trâm đục.

 

Dùng thắt lưng để phá đầu gối, rồi lấy đầu gối thúc giục chân, lấy chân thúc giục khủy tay, lấy khủy tay thúc giục tay, linh hoạt nhưng lại rất cương mãnh.

 

Diệp Phi tin rằng một đấm của Hổ Nựu cũng có thể đánh chết một con trâu.

 

Một bộ quyền ước chừng đánh hết mười lăm phút, cuối cùng Hổ Nựu thu thế, hướng nắm đấm đánh vào cây trúc cao tám thước trước mặt.

 

“Răng rắc…” một tiếng giòn vang, cây trúc ngã về phía trước nứt ra ba bốn đường, sau đó lá trúc âm một tiếng, toàn bộ nổ tung.

 

Sau đó, lá bay xuống lả tả.

 

Không đợi đến khi đáp xuống mặt đất, cơ thể của Hổ Nựu đi thêm một quyền, lá trúc khắp nơi tụ lại như rồng, hung hăng tấn công một cây trúc khác.

 

Cây trúc thứ hai không vỡ vụn răng rắc, nhưng cũng có hơn vô số vết thương.

 

Cực kỳ mạnh mẽ.

 

Hoàng Huyền Vũ và mấy người xem xung quanh đều thâm gật đầu, hết lời khen ngợi với biểu hiện lần này của Hổ Nựu.

 

“Ông nội Hổ, ông thấy cháu luyện Phi Hổ ba mươi sáu quyền này thế nào?”

 

Có được khoảng 50% độ điêu luyện không?

 

Hổ Nựu cũng rất hài lòng, chạy đến Hoàng Phi Hổ chờ đánh giá, không che đậy gì, càng ngày càng thấy rõ quan hệ chặt chế của hai bên.

 

“Hơ…” Không đợi đến lúc Hoàng Phi Hổ trả lời, Diệp Phi bên cạnh đã thở dài một hơi… Tuy rằng rất nhẹ, nhưng lập tức thu hút sự chú ý của Hoàng Phi Hổ và mọi người xung quanh.

 

Hổ Nựu đang cười lại bỗng nhiên lạnh lùng, quay đầu qua, ngay lập tức tập thấy Diệp Phi.

 

Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc này, Hổ Nựu đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười trâm xuống: “Diệp Phi, thở dài cái gì?”

 

Người xem không hiểu chuyện gì?

 

Ở nhà của Dương Bảo Quốc, Hổ Nựu bị Diệp Phi vứt hết mặt mũi nên cô ta rất bực mình, cô ta muốn đợi đến khi chữa trị cho ông cụ Dương xong sẽ quyết tâm nhận Diệp Phi làm anh trai, nhưng Diệp Phi lại giống như quỷ mới đó đã trốn mất.

 

Đó có nghĩa là anh hoàn toàn ghét bỏ cô ta.

Bình Luận (0)
Comment