Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 459

Chương 459:

 

Thẩm Bích Cầm khế kéo cánh tay của Diệp Phi, cười khổ: “Diệp Phi, đi thôi”

 

Diệp Phi nhìn về phía nam nhân viên bán hàng: “Đi, quẹt thẻ, làm thủ tục”

 

Nam nhân viên bán hàng kia do dự một chút, cuối cùng vẫn cầm lấy thẻ Ngân hàng và thẻ căn cước của Diệp Phi đi giải quyết thủ tục.

 

Nhưng mà còn chưa tới một phút, anh ta đã lại chạy ra, thở không ra hơi mà đưa trả thẻ căn cước lại cho Diệp Phi: “Anh Diệp Phi… Xin lỗi, anh không mua được nhà”

 

“Thẻ căn cước này không được… Thật sự không được…”

 

Nghe được một câu nói này xong, bác gái của Diệp Phi, Diệp Yến và mấy nữ nhân viên bán hàng lại càng cười lớn hơn: “Tôi biết ngay mà, thẻ Ngân hàng không có tiên, còn muốn mua biệt thự”

 

Đừng giả bộ nữa đi! Bị người ta vạch trần rồi kìa, đúng là mất hết thể diện mà”

 

“Tự rước lấy nhục, không bám váy mẹ, còn nói muốn mua nhà cho mẹ, đi mua nước đường đi..” Một đống người liếc mắt nhìn về phía Diệp Phi và Thẩm Bích Cầm mà cười nhạo.

 

Hai mẹ con nhà này quả thực là quá hài hước.

 

“Không, không, không… Ngay lúc này, nam nhân viên bán hàng đang thở hổn hển kia lại hô lên: “Không phải là anh Diệp Phi không có tiền, mà là dưới tên của anh ấy đã có căn biệt thự Hoa Đào số 1”

 

“Cho nên anh ấy bị hạn chế mua sắm rồi Trong nháy mắt, nụ cười của đám người bác gái kia trở nên cứng đờ.

 

Hoa Đào số 1.

 

Bị hạn chế mua rồi sao?

 

Cả nhà bác cả và cô nhân viên bán hàng ngây người, nhất thời phản ứng không lại.

 

Bác gái càng không kìm nén được, tiến về phía trước, nắm lấy cánh tay của anh nhân viên: “Số 1 Hoa Đào là cái gì? Hạn chế mua hàng là cái gì? Cậu nói rõ ràng một chút cho tôi”.

 

Anh nhân viên ho khan vài tiếng, cố găng nén lại sự kinh ngạc đang chiếm lấy tâm trí anh: “Anh Diệp, anh Diệp Phi. Trên danh nghĩa, anh ấy có một căn biệt thự trên đảo Hoa Đào, lô số 1”

 

“Đúng vậy ạ, tổng thể có giá trị 1 tỷ nhân dân tệ”.

 

Căn cứ theo chính sách mới nhất của Trung Hải, anh ấy chỉ có thể sở hữu một căn nhà trong vòng ba năm.

 

Anh ta chỉ vào chứng minh nhân dân, mở miệng nói: “Sự thật là chứng minh thư này mua không nổi nhà, có dồn bao nhiêu tiền cũng không mua được”

 

Không gian lắng xuống bao trùm là sự im lặng đến tột độ, ai cũng đều không nói nên lời, giương mắt nhìn về phía Diệp.

 

Phi.

 

“Sao anh ta lại sở hữu được biệt thự Hoa Đào số 1?”

 

Diệp Yến suýt chút nữa không nhịn được mà hét lên: “Nhưng đó là căn biệt thự đáng giá 1 tỷ nhân dân tệ”

 

Đảo Hoa Đào là một trong những khu vực bất động sản cao cấp nhất đếm trên đầu ngón tay ở Trung Hải, khiến người nhiều choáng ngợp, hầu như không có ai là không biết đến sự tồn tại của đảo Hoa Đào.

 

Diệp Yến đã từng thế, nếu được cô nguyện ý dùng mười năm tuổi thọ để đổi lấy một tháng sống trên đảo Hoa Đào.

 

Cả nhà bác cả nhìn chằm chằm vào Diệp Phi, ánh mắt như muốn giết người, nhất thời không thể nào chấp nhận được tin tức đầy kích động như vậy.

 

Thẩm Bích Cầm cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng bà lại không hề có một chút suy nghĩ tiêu cực nào cả. Vào ngày chồng đón Diệp Phi về, bà đã biết không sớm thì muộn Diệp Phi nhất định sẽ có tiền đồ xán lạn.

 

Ngày ấy, một Diệp Phi đói rét khổ cực được đón về nuôi, bước vào cửa vẫn không quên ở đầu phố rửa sạch gọn gàng, lúc ăn cơm cũng đợi mọi người đông đủ mới bắt đầu động đũa.

 

“A, xin lỗi”

 

Diệp Phi vỗ đầu, hướng về anh nhân viên xin lỗi: “Tôi quên mất còn có một căn biệt thự đứng tên tôi, nhưng có điều mẹ tôi vẫn chưa có căn nào cả”

 

“Chứng minh thư của bà ấy có thể mua”.

 

Diệp Phi cầm lấy chứng minh thư Thẩm Bích Cầm mới đưa: “Quẹt thẻ, đăng kí, làm thu tục”

 

Lúc này Thẩm Bích Cẩm từ trong tiềm thức thốt lên: “Diệp Phi, mẹ không cần ở biệt thự”

 

Bà không chỉ xót cho số tiền mà Diệp Phi bỏ ra, từ chối như vậy cũng là vì có chút không quen, một người ở trong một căn biệt thự to như vây, bà sẽ rảnh rỗi đến phát sợ, cũng sẽ cảm thấy cô độc.

Bình Luận (0)
Comment