Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 682

Chương 682:

 

Diệp Phi căn răng giải thích: “Chờ sau khi tôi đi Nam Lăng trở về, chúng ta phục hôn có được không?”

 

“Tống Hồng Nhan? Lại là Tống Hồng Nhan? Anh thật sự được cô ta bao sao?”

 

Khuôn mặt xinh xắn của Đường Nhược Tuyết trở nên lạnh lùng, ánh mắt không có một tia sóng nào: “Hay là đối với anh cô ta quan trọng hơn em?”

 

“Không phải, cô ấy thật sự có chuyện”

 

Diệp Phi mở tay ra: “Thật sự là chuyện lớn, tôi phải đi Nam Lăng”

 

“Tôi biết rằng anh là người có tình có nghĩa, được rồi, tôi cũng sẽ không can thiệp vào việc anh đi Nam Lăng nữa”

 

Đường Nhược Tuyết hít sâu một hơi, quyết định nhường Diệp Phi một bước: “Nhưng mà một tuần nữa anh hãy đi tìm cô ta”

 

“Sau khi chúng ta đi đăng ký kết hôn xong, anh muốn đi Nam Lăng thì đi, tôi tuyệt đối sẽ không can thiệp nữa”

 

Cô nhắc nhở bản thân mình không được ghen, nước trong quá ắt sẽ không có cá, vì vậy cô phải cho Diệp Phi một chút không gian.

 

“Nhược Tuyết, xin lỗi, tôi không thể đợi một tuần”

 

Diệp Phi không chút do dự lắc đầu: “Chờ tôi đi Nam Lăng về, tôi sẽ trực tiếp tới Long Đô tìm cô, sau đó chúng ta phục hôn ở Long Đô”

 

“Diệp Phi!”

 

Vẻ mặt của Đường Nhược Tuyết lập tức đông lạnh, mang theo sương lạnh: “Tôi cầu hôn anh, tôi cho phép anh đi Nam Lăng, tôi không để ý đến việc anh đi tìm Tống Hồng Nhan, tại sao anh lại cứ muốn tiến thêm một thước vậy chứ?”

 

“Chẳng lẽ anh không chờ đợi được cứ muốn gặp Tống Hồng Nhan như vậy?”

 

“Vi lẽ đó anh không quan tâm đến việc phục hôn, không thể đợi đến một tuần?”

 

Trong giọng nói của cô mang theo vẻ thất vọng, cả người run lên, Diệp Phi có thể cảm nhận được cảm xúc bị đè nén của cô.

 

“Tôi không có ý đó”

 

Diệp Phi quay đầu nhìn người phụ nữ: “Cô ấy thật sự có chuyện gấp, tôi phải xử lý càng sớm càng tốt..”

 

“Cái gì phải xử lý càng sớm càng tốt, nói rõ ra là trong lòng anh chỉ có cô ta, nếu không sẽ không giống như thế này”

 

Đường Nhược Tuyết hoàn toàn không nghe Diệp Phi giải thích, gần từng chữ: “Tôi đã yêu anh, tôi còn tưởng rằng trong lòng anh vẫn còn có tôi”

 

“Bây giờ nhìn lại… là do tôi quá ngây thơ…” Nói xong mấy chữ này, toàn bộ sức lực của nàng đột nhiên biến mất, hai mắt dần trở nên đen kịt.

 

Cô hạ thấp đầu cầu xin Diệp Phi phục hôn, tưởng rằng sẽ có một kết cục tốt đẹp nhưng Diệp Phi không chịu, cũng không chịu chờ đợi một tuần.

 

Cô vẽ nên một bức tranh xinh đẹp, quyết tâm làm người phụ nữ tốt, giúp chồng dạy con, giờ khắc này tất cả đều đã sụp đổ.

 

Theo suy nghĩ của Đường Nhược Tuyết, cho dù Diệp Phi có bao nhiêu lý do đi chăng nữa, thì đó cũng chỉ là một cái cớ, trong lòng anh không yêu cô nhiều như vậy.

 

Đây cũng chỉ là mong muốn đơn phương của cô mà thôi.

 

Đường Nhược Tuyết ngày thường rất lạnh, lúc này toàn thân lạnh như băng.

 

“Diệp Phi, tôi nói cho anh biết, mười giờ ngày mai tôi sẽ đợi anh ở cửa cục dân chính”

 

“Nếu anh không xuất hiện, thì sau này cũng đừng gặp lại tôi nữa…” Đường Nhược Tuyết tự giễu cười, vẻ mặt đờ đẫn cầm túi xách đi về phía cổng.

 

“Nhược Tuyết!”

 

Diệp Phi đưa tay ra để kéo cô, nhưng đã bị Đường Nhược Tuyết không chút lưu tình hất ra…

 

Sáng hôm sau, Diệp Phi chờ được tin nhăn của Tống Hồng Nhan, trong đó có một dòng chữ: “Bình an, đừng nhớ.”

 

Mặc dù nhận được tin nhắn báo an toàn này, nhưng Diệp Phi vẫn không yên tâm.

 

Đặc biệt khi anh gọi lại, điện thoại của Tống Hồng Nhan lại tắt máy, Diệp Phi quyết định đến Nam Lăng để tìm hiểu ngọn ngành.

 

Sau khi Diệp Phi bàn giao với Tôn Bất Phàm và những người khác xong, anh dẫn theo Độc Cô Thương đến Nam Lăng bằng đường cao tốc.

Bình Luận (0)
Comment