Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 688

Chương 688:

 

Chu Tĩnh Nhi có vẻ ngoài xinh đẹp nhưng lạnh lùng, tính cách kiêu căng điêu ngoa nhưng cô ta lại cực kì nghe lời Chu Trường Sinh.

 

Nghe Chu Trường Sinh nói thế, Chu Tĩnh Nhi không dám hống hách lên mặt với anh nữa bèn xoay sang cúi gập người xuống với Diệp Phi: “Thần y Diệp Phi, lúc nãy đã xúc phạm đến anh nên bây giờ tôi chân thành xin lỗi anh”

 

“Nếu sau này anh có gì cần giúp đỡ thì xin cứ ra lệnh cho tôi: Dù là thuật chữa bệnh hay là võ đạo thò Chu Tính Nhi cũng phải bội phục Diệp Phi sát đất, cô ta không thể bì nổi nên chẳng dám làm gì thiếu não nữa.

 

Diệp Phi thản nhiên: “Cô Tĩnh Nhi khách sáo quá, sau này giúp đỡ nhiều hơn nhé”

 

Anh nhận lấy tấm danh thiếp của Chu Tĩnh Nhi, sau đó để lại số điện thoại của mình vì suy cho cùng chẳng ai từ chối một người bạn.

 

Vả lại thân phận của người ta còn siêu to khổng lồ như thế.

 

“Thần y cứ yên tâm, trước khi mặt trời lặn chắc chắn sẽ có tiền được chuyển tới tay cậu” Chu Trường Sinh cười to lên tiếng, sau đó ông bảo người của mình lấy một cái hộp tới đưa cho Diệp Phi và nói: “Trong này còn một thứ nữa tôi mong rằng cậu Diệp Phi có thể nhận cho.”

 

“Đây là nhân sâm một người bạn cũ tặng cho tôi, tôi định dùng nó để bồi bổ sức khỏe điều trị bệnh tật của mình nhưng bây giờ độc đã được giải, nó cũng chẳng còn tác dụng gì nên tôi xin phép mượn hoa hiến Phật”

 

Chu Trường Sinh cực kì nhiệt tình: “Mong cậu Diệp Phi nể tình nhận cho, xem như chúng ta làm quen kết bạn với nhau”

 

Ông ta mở chiếc hộp ra, bên trong là mộc gốc nhân sâm.

 

Để giữ cho nhân sâm được tươi nên bùn đất trên đó vẫn chưa được rửa sạch, trông chẳng khác gì củ cải mới đào dưới đất lên.

 

Thế nhưng Diệp Phi chỉ cần liếc nhìn thôi là biết nó quý giá đến mức nào, ít nhất cũng phải năm trăm tuổi đời rồi, chắc chắn là hàng quý hiếm.

 

“Thế thì cảm ơn ngài Chu”

 

Diệp Phi lập tức chấp nhận món quà gặp mặt này ngay không nhăn nhó cự nự gì, anh cầm lấy chiếc hộp nói: “Lần khác gặp lại nhé.”

 

Sau đó anh bèn mua một lọ nước có ga rồi xoay người bỏ đi.

 

“Ngài Chu, mười triệu chẳng là gì với chúng ta cả, chúng ta có thể viết chỉ phiếu luôn ở đây, thậm chí là mức giá cao hơn nữa nhưng tại sao ông lại phải nói là chúng ta không có tiên?”

 

Thấy Diệp Phi đi mất, Tĩnh Nhi bèn đi tới chỗ Chu Trường Sinh, do dự hỏi: “Hay là ngài Chu cảm thấy khả năng chữa bệnh của anh ta không đáng giá mười triệu?”

 

“Ngược lại hoàn toàn” Hai mắt Chu Trường Sinh sáng như đuốc: “Diệp Phi này là một người tài giỏi hiếm có, khả năng chữa bệnh không thua kém gì ai. Đừng thấy bây giờ cậu ta vẫn chưa có danh tiếng gì rồi khinh khi, sớm muộn gì cậu ta cũng đứng trên cái đỉnh cao nhất thôi”

 

“Với những người tài giỏi như thế, à không! Là quý nhân như cậu ta thì chúng ta không thể là một vị khách qua đường mờ nhạt được.”

 

“Chẳng mấy khi có được cái duyên này, chúng ta phải biết nắm bắt và trân trọng nó. Chúng ta phải cố gắng tạo mối quan hệ với cậu ta, nếu không sau này có khi mình không thể với tới.”

 

Chu Trường Sinh nhìn Tĩnh Nhi sau lưng mình: “Tĩnh Nhi, cha sẽ tiếp tục đến Long Đô, con quay lại trở về Nam Lăng đi…

 

Bây giờ bệnh cha khỏi rồi, cũng đến lúc phải tới Long Đô để thể hiện sự tồn tại của bản thân mình, để thứ đại Đường Môn biết chiến sĩ nhà họ Chu vẫn chưa đến lúc phải nhường lại vị trí đó”

 

“Muốn Chu Trường Sinh này chết sớm ư, tiếc thay cho giấc mộng đẹp đó.” Ánh mắt ông ta chợt lóe lên ngọn lực nóng cháy: “Nhớ kỹ, con nhất định phải lôi kéo quan hệ với Diệp Phi thật tốt chỉ cần không chạm đến giới hạn không thể nào làm được thì chúng ta phải hỗ trợ hết mình”

 

Chu Tĩnh Nhi ngoan ngoãn cúi đầu: “Con hiểu rồi”

 

Chu Trường Sinh bỗng nhiên lên tiếng: “Đúng rồi, mấy hôm nay Long Đô có tin tức gì không?”

 

Sau khi mắc bệnh thì ông chẳng còn tí hứng thú nào với tin tức bên ngoài, cũng chẳng thèm quan tâm tới các thế lực ở Thần Châu vì một lòng muốn trị hết bệnh, hoặc là một cái chết không đau đớn.

 

Bây giờ khỏi bệnh rồi, ánh mắt ông lại lóe lên tia sáng, cảm thấy mình có thể chấp cả bốn người.

 

“Có tin tức không lớn và cũng chẳng nhỏ.” Chu Tĩnh Nhi do dự lên tiếng: “Đường Hy Phụng của Đường Môn xảy ra chút biến cố, bọn họ bị Giang Hoa Long tập kích chết hơn sáu mươi người.”

 

“Đường Hy Phong và Đường Thi Yến, bà Ưng đều chết hết rồi. Nhánh mười ba của Đường Môn đã điêu tàn”

 

“Thế nhưng Đường Bình Phàm lại đẩy Đường Nhược Tuyết lên vị trí đứng đầu, ổn định lại lòng người của nhánh thứ mười ba”

 

Cô ta bổ sung thêm: “Ông cụ muốn Đường Môn trở nên loạn lạc nhưng thất bại”

 

“Đường Nhược Tuyết…” Chu Trường Sinh nheo mắt lại: “Là cô con gái của Đường Tam Quốc đấy hả?”

 

Chu Tĩnh Nhi khẽ gật đầu: “Đúng thế”

Bình Luận (0)
Comment