Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 957

Chương 957:

Bà ta rất không khách sáo: “Chuyện cậu không biết thì đừng xía vào, khiến cho anh Hồng và những người khác chê cười.”

Lý Mạt Mạt rất thất vọng về Diệp Phi, mẹ nói không sai, Diệp Phi luôn thích lấy lòng mọi người, đi đường ngang ngõ tắt, hoàn toàn không xứng với mình.

“Anh Diệp, chị Thẩm, Diệp Phi, hôm nay tôi gọi mọi người đến đây là có bốn chuyện muốn nói”

Liễu Nguyệt Linh cũng không vòng vo, nhìn một nhà ba người của Diệp Phi: “Thứ nhất, cảm ơn mọi người vội vàng đến tiễn đưa Đại Dũng, làm người nhà, tôi rất cảm kích”

Diệp Vô Cửu không thấy được mặt Lý Đại Dũng lần cuối, tâm trạng buồn phiền không trả lời, Thẩm Bích Cầm gật đầu: “Được”

“Thứ hai, trước đây hôn ước mà Đại Dũng và anh Diệp đã định ra, hy vọng là mọi người đừng để trong lòng”

Đại Tường cũng lên tiếng phụ họa: “Nói đơn giản một chút, Diệp Phi đừng có bám lấy nhỏ Mạt nữa, cóc ghẻ thì đừng có mà đòi ăn thịt thiên nga”

“Quan hệ giữa Diệp Phi và nhỏ Mạt nhất định phải phân chia rạch ròi sao?”

Không đợi Thẩm Bích Cầm và Diệp Phi lên tiếng, Diệp Vô Cửu ngồi thẳng người nhìn Liễu Nguyệt Linh, mở miệng nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Không hối hận chứ?”

Hiện giờ Diệp Phi có tương lai nhường nào, trong lòng Diệp Vô Cửu hiểu rất rõ.

Tuy là việc chọn con dâu cũng rất đau đầu, nhưng mà ông cũng không ngại việc nể tình Lý Đại Dũng mà để cho Diệp Phi và Lý Mạt Mạt qua lại với nhau.

Cứ như vậy, cho dù sau này hai người không ở bên nhau thì cũng sẽ vì lời nói đùa về hôn ước mà thân thiết hơn, Lý Mạt Mạt cũng dễ dàng tìm Diệp Phi nhờ giúp đỡ.

Chỉ cần Diệp Phi giúp đỡ vài lần, Lý Mạt Mạt và nhà họ Lý sẽ phất lên như diều gặp gió.

Nhưng mà bây giờ Liễu Nguyệt Linh muốn vứt bỏ hết tất cả, Diệp Vô Cửu bỗng cảm thấy tầm nhìn của đối phương quá hạn hẹp.

“Hối hận? Chúng tôi có gì phải hối hận chứ?”

Bà ta cảm thấy Diệp Vô Cửu làm bộ làm tịch.

Diệp Vô Cửu cho Lý Mạt Mạt một cơ hội: “Mạt, khi còn nhỏ cháu và Diệp Phi chơi với nhau rất thân, cháu thật sự muốn phủi sạch quan hệ với Diệp Phi sao?”

“Cháu và Diệp Phi không hợp nhau, trước đây là do bố cháu bắt cháu và Diệp Phi ở bên nhau”

Lý Mạt Mạt liếc nhìn Liễu Nguyệt Linh và Đại Tường: “Chuyện lúc nhỏ cũng đã qua rồi, chúng cháu cũng không muốn nhắc lại”

Thẩm Bích Cầm tiếc hận thở dài.

“Được, hôn ước lúc đó tuy là nói đùa, nhưng mà mọi người để ý như vậy, tôi cũng sẽ thay Diệp Phi làm chủ”

Diệp Vô Cửu rất quả quyết: “Hủy bỏ hôn ước, hai bên không có khúc mắc gì cả”

Giải quyết dứt khoát.

“Được, được, rất tốt. Anh Diệp biết điều như vậy, tôi rất khâm phục”

Đại Tường giơ ngón cái lên: “Nếu sau này cần tìm việc làm, có thể tìm tôi, tôi có bạn ở Trung Hải, có thể giúp một tay”

Diệp Vô Cửu thờ ơ nói: “Cảm ơn, tôi buôn bán vẫn ổn”

“Không biết điều…” Liễu Nguyệt Linh lẩm bẩm một câu, sau đó nhìn Diệp Phi mở miệng: “Chuyện thứ ba, cậu đã bị Vương Tông Nguyên đuổi rồi, sau này không nên đến tập đoàn Như Ý làm nữa”

“Muốn tìm việc làm thì nên dựa vào thực lực của bản thân đi”

“Tôi và Mạt sẽ không giúp cậu nữa, cậu cũng đừng có mà mặt dày chạy đến tập đoàn Như Ý”

Bà ta nhắc nhở anh một câu: “Lúc chú Dũng còn sống, Vương Tông Nguyên nể mặt ông ấy, bây giờ ông ấy không còn nữa, cậu ta cũng sẽ không nuôi cậu.”

Diệp Phi nghe vậy cười: “Tên Vương Tông Nguyên này cũng thật biết điều”

Lúc đầu cũng không muốn phản ứng với tên tiểu nhân này, bây giờ thấy Vương Tông Nguyên như vậy, Diệp Phi cũng không ngại đá anh ta ra khỏi tập đoàn Như Ý.

“Chuyện thứ tư, lúc còn sống chú Dũng của cậu có lập di chúc để cho cậu một phần tài sản”

“Số tiền này là quà dành cho cậu khi kết hôn.”

“Nhưng mà chúng tôi cảm thấy cậu nhận thì không hợp lắm, dù sao cậu cũng không phải là người nhà của chúng tôi.”

“Hơn nữa ban nãy cũng đã nói, cậu và Mạt đã hủy hôn ước, vậy nên chúng tôi hy vọng là cậu từ bỏ số tiền này đi”

Bình Luận (0)
Comment