Chàng Rể Bí Ẩn

Chương 147


Màn đen che phủ cả bầu trời.

Ngọn gió đêm nhè nhẹ thoáng qua.
Mark đẩy của đi vào căn phòng của một khách sạn năm sao.

Phía bên trong, ngay khu vực phòng khách đã có một người thanh niên trẻ tuổi ngồi ở đó, cởi trần nửa người làm lộ ra những đường nét cơ bắp.

Trên mặt và người cậu ta đầy vết thương.

Cậu ta đang bôi thuốc lên người của mình.
Còn một người đàn ông mặc áo ba lỗ đứng tựa người ở bức tường.

Trên tay hắn ta đầy những đường màu đỏ.

Hắn ta đang nhìn màn hình tinh thể lỏng đang phát đoạn tin tức trong ngày.

Truyền hình đang đưa tin về vụ tấn công và nổ bom trong công ty Trường Thịnh.
Mark đi quanh một vòng trong cả căn phòng rồi hỏi: "Người đâu?"
Iron vừa nhắn mặt nén cơn đau bôi thuốc vừa đáp: "Thất bại rồi."
"Sao thất bại vậy? Chẳng phải kế hoạch rất hoàn hảo sao?" Mark lại nhìn quanh tìm kiếm.

Ông ta đã phát hiện ra một điều: "DF đâu?"
"Chết rồi." Hoài Thông - Y - lạnh lùng đáp.
"Ừ.

Anh ta chết rồi.

Thậm chí còn nát bét." Iron cũng gật đầu nói theo.
Đây như một cú sốc khiến Mark không thể giấu được sự kinh ngạc.

Ông ta nhìn hai người đàn ông mình đầy thương tích trước mặt mình, hỏi: "Hai người nói cái gì? DF chết rồi sao? Sao cậu ta lại chết?"
Ngay từ đầu, dù biết các thành viên trong nhóm không hoà thuận nhưng họ đều có chung một mục tiêu.

Nên nối quan hệ đó có như thế nào thì Mark vẫn hy vọng không ai bị bỏ lại phía sau.
Cả hai đều im lặng.

Mark liền nhìn sang Hoài Thông: "Y.

Cậu nói đi.

Sao DF lại chết?"
Iron bôi xong thuốc liền lấy áo thun mặc vào.

Cậu ta đáp: "Có lẽ là Zero.

Zero cũng có mặt ở đó."
Hoài Thông cũng rời mắt khỏi màn hình, nhìn Mark bằng gương mặt không chút cảm xúc nào, lạnh lùng nói: "Là Zero.

Hắn ta đã ném DF từ trên cao xuống."
"Zero?" Mark hoàn toàn bất ngờ khi có sự xuất hiện của người này ở đây: "Sao hắn ta lại ở đó được?"
"Tôi cũng không biết nữa." Iron lắc đầu.
Hoài Thông: "Tôi cũng đang muốn biết chuyện đó đây."
Mark cũng biết lời nói của Hoài Thông là có xương trong đó.

Hắn ta đang nghi ngờ có người trong nhóm đã tiết lộ thông tin này ra ngoài.

Nhưng nếu xét theo về các mức độ và tính cách, hiện tại hắn vẫn chưa thế xác định được là ai cả.
Điều Hoài Thông lo bây giờ chính là Thúy Hằng.

Hắn đã cố ngăn cô ấy lại vậy mà cô ấy vẫn kiên quyết vào.

Cô ấy chấp nhận ở lại bảo vệ Trịnh Thu Cúc để làm gì kia chứ? Dù hắn biết liều lượng thuốc tiêm vào người Thúy Hằng không đủ để gây chết người.

Nhưng hắn ta vẫn rất lo cho cô ấy.
"Tạm thời bỏ qua chuyện này đi." Mark nói.
Hoài Thông nhìn Iron nói: "Iron.

Cậu là người đuổi theo.

Người đâu?"
Mark cũng nhìn sang cậu ta: "Y nói thật không? Cậu đuổi theo vậy người đâu?"
Iron cũng không ngại mà nói thật ra: "Tôi không biết rốt cuộc Zero hắn làm bằng gì.

Vốn dĩ tôi có thể hoàn thành xong nhiệm vụ rồi nhưng mà tự nhiên hắn ta lại xuất hiện.

Các người cũng biết mà, một mình tôi không thể nào đánh lại Zero nên đành phải để mục tiêu chạy thoát."
"Chết tiệt!" Mark tức giận đá bây chiếc ghế rời của bộ sô pha.
Giữa lúc thế này, Iron không biết phải làm gì.

Cậu ta lấy viên sô cô la trong người ra bóc vỏ rồi cho vào miệng.

Vị ngọt khiến cậu ta giảm bớt sự căng thẳng.

Cậu ta hỏi: "Vậy bây giờ ông tính làm gì nữa?"
Mark chống hai tay ngang hông, nhìn vào màn hình tivi: "Đợi xem Head Bomb có liên lạc với mình không."
"Head Bomb đã mất tích từ sau buổi hẹn với Zero rồi." Hoài Thông lạnh lùng nói.
"Vậy thì sao?" Mark hơi cau mày hỏi.
Hoài Thông không ngại gì mà nói thẳng: "Có thể anh ta chết rồi."
Iron không đồng tình liền phản bác: "Nhưng mà đâu có gì chứng minh Head Bomb chết rồi đâu? Lỡ như anh ta còn sống thì sao? Chúng ta cũng đã đến đó kiểm tra rồi mà, đâu tìm thấy xác của Head Bomb.

Cảnh sát cũng đâu biết đến đó đâu."
"Không thấy xác không đồng nghĩa với việc anh ta còn sống.

Cậu nên nhớ đối thủ của anh ta là Zero chứ không phải ai khác." Nếu là người khác, Hoài Thông sẽ nghĩ Head Bomb còn sống.

Còn lần này thì không.

Nếu có cũng chỉ là trường hợp ngoại lệ hoặc Head Bomb bị gì đó mà phải ở ẩn một thời gian.

Nếu như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến kế hoạch nên Hoài Thông quyết không để điều đó xảy ra.
"Vậy bây giờ kế hoạch là gì?" Iron hỏi.

Cậu ta là người thực hiện.

Còn kế hoạch cậu ta đều nghe theo cả nhóm.
Hoài Thông: "Vẫn như cũ, cứ vậy mà làm tiếp đi."
Mark cũng đồng ý: "Nếu như cậu đã nói như vậy rồi thì chúng ta vẫn theo kế hoạch mà làm tiếp vậy."
Hoài Thông không ở lại.

Nghe tin kế hoạch vẫn thực hiện như cũ được thống nhất, hắn liền rời đi ngay.

Giờ này, thứ khiến hắn muốn đến nhất chính là đến xem tình hình của Thúy Hằng.
Vẫn như mọi ngày gần như có thể gọi là rảnh rỗi không có gì làm, Lý Thế Kiệt đến tiệm bánh của mình.

Ánh nắng buổi sáng chiếu qua ô cửa kính sát sàn, rọi vào trong quán làm cả không gian bên trong không cần mở đèn cũng sáng trưng.
Ngồi ở vị trí thân thuộc, ở một góc khuất không gây chú ý với bất kỳ ai mà lại có thể quan sát tất cả những diễn biến bên trong không gian tầng trệt của tiệm bánh.
Màn hình máy tính vừa mở bản kế hoạch phát triển của tiệm bánh, vừa mở ở trang web xem phim ảnh nổi tiếng.

Lý Thế Kiệt vừa xem xét số liệu, vừa quan sát từng nhân viên của mình, xem ai có khả nghi không.
Sau khi xác định được trong nhóm nhân viên của mình có một người thuộc thành viên của băng sát thủ kia, Lý Thế Kiệt đã trở nên cảnh giác hơn nhiều so với mọi khi.
Trong nhóm nhân viên của anh tổng cộng có năm người.

Nhưng sau khi Nhã Phương chết, hiện tại chỉ còn lại bốn người là: Lưu Gia, Lê Nhã Trân, Lâm Gia Huy và Trần Minh Trung.

Kẻ tấn công anh chỉ có thể là một trong số những người này.
Nhưng sau một hồi phân tích, xem xét lại mọi việc thì Lý Thế Kiệt đã có thể loại hai người ra khỏi diện tình nghi, thu hẹp phạm vi lại còn hai người.
Theo như phân tích, Lưu Gia chắc chắn không phải là người đã tấn công Lý Thế Kiệt ở công ty Trường Thịnh.

Người tấn công anh cao gần bằng anh và có nước da trắng hơn là màu da rám nắng của Lưu Gia.

Chưa kể đến anh cũng đã cùng Lưu Gia làm một số phi vụ cùng nhau lúc còn trong tổ chức nên từ phong cách đánh cũng có thể loại ông ta ra khỏi danh sách những người tình nghi.
Còn Lê Nhã Trân thì chắc chắn không phải.

Với chiều cao chỉ vừa bằng vai của Lý Thế Kiệt thì không thể nào trùng khớp được với tên đã tấn công đâu cả.

Chưa kể đến tên tấn công đó là nam.

Anh cũng từng nghĩ đến trường hợp nam giả nữ vì trang phục công sở hoàn toàn có thể che lấp được tất cả.

Nhưng mà mọi suy nghĩ đó đều tan biến tất cả khi anh nhớ đến có lần mình vô tình nhìn thấy Lê Nhã Trân ở quán bar.

Trang phục cô ấy mặc lúc đó rất thiếu vải, làm lộ ra nhiều đường cong quyến rũ.

Vì vậy trước mắt anh có thể loại Lê Nhã Trân ra khỏi danh sách này.
Bây giờ chỉ còn lại Trần Minh Trung và Lâm Gia Huy.

Hai người này hoàn toàn trùng khớp với kẻ đã tấn công vào ngày hôm qua.

Hai người họ đều có chiều cao ngang nhau, đều là đàn ông và Lý Thế Kiệt vẫn chưa biết phong cách chiến đấu của họ như thế nào.
Lê Nhã Trân là người quản lý tất cả mọi thứ của tiệm bánh.

Ngày hôm qua, vào khung giờ công ty bị tấn công cũng đang là giờ làm việc của tiệm.

Vì vậy nếu ai không đến hoặc đến trễ chắc chắn sẽ là người đã có mặt ở công ty Trường Thịnh.

Muốn biết điều này thì chỉ có thể hỏi những người có khả năng cao vẫn luôn ở trong tiệm bánh và quản lý tất cả.
Giờ nghỉ trưa, quán chủ còn lại Lê Nhã Trân và Lưu Gia.

Hai người kia đã đi ra ngoài dùng cơm trưa.
Giờ này quán cũng khá vắng vẻ nên Lý Thế Kiệt gọi Lưu Gia và Lê Nhã Trân đến nói chuyện.
Ngay khi hai người họ vừa ngồi xuống, Lý Thế Kiệt liền vào thẳng trọng tâm mà không tốn thêm bất kỳ giây nào: "Nhã Trân.

Cô quản lý nhân viên, hôm qua có ai đến trễ không?"
Lê Nhã Trân đảo mắt qua lại rồi đáp: "Dạ, có."
Hành động đó của cô ấy ngay lập tức lọt vào mắt Lý Thế Kiệt.
"Là Minh Trung với Gia Huy.

Hôm qua hai người họ đến trễ." Lưu Gia bổ sung thêm.
Tưởng hỏi như vậy là có thể loại bỏ thêm một người, Lý Thế Kiệt không ngờ vào hôm qua, cả hai người này đều đến trễ.
Lê Nhã Trân hơi rụt rè hỏi: "Nhưng mà anh hỏi chuyện này có gì không anh?"
"Ai là người đến trễ hơn?" Lý Thế Kiệt lại hỏi.
Tim Lê Nhã Trân như giật thót một cái.

Cô ấy chậm rãi đáp: "Là Minh Trung.

Có chuyện gì sao anh?"
Nếu giờ phút này anh không nói ra nguyên nhân thì chắc chắn sẽ bị nghi ngờ.

Mà nếu nói thật thì càng không ổn vì hiện tại vẫn chưa xác định được chính xác kẻ nội gián là ai.

Anh tìm bừa một ký do đáp: "Cảnh sát đang điều tra một vụ án.

Thời điểm xảy ra vụ án là vào bữa sáng, trùng vào giờ làm của tiệm chúng ta.

Cảnh sát đang nghi ngờ họ có liên quan đến vụ án nên tôi muốn hỏi rõ để biết mà chuẩn bị."
Lê Nhã Trân kinh ngạc: "Hả? Có liên quan đến một vụ án á?"
Lý Thế Kiệt gật đầu: "Ừ."
Không biết suy nghĩ như thế nào, anh lại nghe Lê Nhã Trân nói: "Em không biết thế nào.

Nhưng nếu giống như anh nói thì em chắc chắn Minh Trung không liên quan đến chuyện này."
"Sao cô chắc chắn như vậy?" Lý Thế Kiệt ngờ vực hỏi.
"Tại vì, tại vì… Minh Trung không phải là người như vậy?"
"Cô có gì để chứng minh điều đó?" Nếu Lê Nhã Trân bây giờ có thể đưa ra chứng cứ thì chắc chắn anh sẽ loại bỏ sự nghi ngờ trên người Trần Minh Trung.
"Em… Em… Tóm lại là Minh Trung không liên quan đến vụ đó.

Anh biết vậy là được rồi." Lê Nhã Trân tức giận nói xong rồi ngay lập tức đứng dậy bỏ đi.
Lý Thế Kiệt vẫn bình tĩnh ngồi đó nhìn theo Lê Nhã Trân.

Giờ này cũng có khách vào nên cô ấy đang giúp khách hàng chọn món.
Anh nhìn sang Lưu Gia, hỏi: "Lưu Gia.

Ông có biết sao đột nhiên cô ấy tức giận không?"
"Tôi không biết." Lưu Gia nhún vai.

Đối với ông ta, chuyện của giới trẻ bây giờ phức tạp hơn trước kia rất nhiều.
"Chắc chắn Nhã Trân với Minh Trung có mối quan hệ gì đó." Lý Thế Kiệt nói: "Vậy phiền ông để ý giúp tôi mọi chuyện ở đây.

Nếu có gì thì báo lại cho tôi."
"Được." Lưu Gia đồng ý ngay.
"Vậy tôi đi đây." Lý Thế Kiệt đứng dậy, kiểm tra lại mình có rơi đồ không rời mới rời đi.
Lúc vừa ngang qua Lưu Gia được một mét thì Lý Thế Kiệt nghe ông ta gọi: "Thế Kiệt."
Anh dừng bước, quay đầu nhìn ông ta.

Lưu Gia cũng đang nhìn anh, khẽ gật đầu một cái rồi nói: "Cẩn thận."
Lý Thế Kiệt gật đầu, giơ ngón tay cái chĩa lên trời rồi cho hai tay vào túi quần, rời khỏi tiệm bánh.
Nằm ở nhà suy nghĩ lại mọi chuyện, Lý Thế Kiệt vẫn không nhớ ra được mình có từng nghe qua hay biết mấy tên gọi mà ba người tấn công kia đã gọi nhau không.

Và anh cũng không biết được người đã bắn chết Trịnh Quang rốt cuộc là băng nhóm sát thủ kia hay là người của tổ chức Rồng Đen.
Lúc chiều anh có đến nơi John Davis nói là nơi hung thủ nổ súng.

Nó đã được giăng dây phong tỏa.

Nhưng không có ai ở hiện trường.

Sau khi quan sát cũng có thể nhận ra xung quanh đều đầy bụi bẩn, chỉ có khu vực được cho là vị trí nổ súng là sạch sẽ nhất.

Điều này làm anh nghĩ hung thủ dọn sạch như vậy là rất có thể hung thủ sợ để lại manh mối ở hiện trường.

Nhưng mà, dù biết được như vậy hiện tại cũng không giúp ích gì cho việc điều tra của Lý Thế Kiệt.

Hiện tại tất cả các đầu mối đều bị tắc nghẽn.

Chưa thể có được bước đột phá nào cả.
Sau giờ cơm tối, điện thoại Lý Thế Kiệt bất chợt đổ chuông vang vọng cả phòng ngủ.

Anh từ ngoài đi vào, liếc qua người gọi liền nghe máy.
Cuộc gọi vừa được kết nối đã truyền đến giọng nói của John Davis: "Sao rồi? Cậu tìm ra được ai là nội gián chưa?"
Xem ra John Davis rất quan tâm đến chuyện này.

Lý Thế Kiệt đáp: "Chưa.

Tôi đang nghi ngờ hai người."
"Hai người á?" John Davis có chút ngạc nhiên.
"Ừ.

Có vấn đề gì sao?" Phản ứng của anh ta khiến Lý Thế Kiệt phải hỏi ngược lại.
John Davis lại hỏi: "Không, không có gì.

Mà hai người nào vậy? Sao cậu lại nghi ngờ hai người đó trong đám nhân viên của cậu?"
"Chỉ qua một số quan sát và phân tích thôi." Lý Thế Kiệt không muốn nói ra hai cái tên này cho đến khi tìm ra được nội gián thật sự, tránh việc hắn ta nhạy bén cảm nhận được điều chẳng lành rồi bỏ trốn.
"Vậy cậu định xử lý chuyện đó như thế nào?" John Davis hỏi.
"Tôi chưa biết.

Đến lúc bắt được con chuột đó rồi mới tính sau." Lý Thế Kiệt đáp: "Mà cậu cũng không cần phải lo mấy chuyện này làm gì.

Thứ cậu cần lo bây giờ là Gia Hân.

Cô ấy đang mang thai con cậu.

Nên cậu phải chăm sóc cô ấy cho tốt.

Nếu, tôi chỉ nói chữ nếu thôi thì chắc cậu cũng biết tôi đang muốn nói gì rồi.

Tôi không muốn nói thẳng nó ra."
"Tôi biết cậu muốn nói gì." John Davis hiểu người bạn thân này của mình đang muốn nói gì.

Nhưng ngoài mối ô đó, anh ta vẫn rất lo cho Lý Thế Kiệt: "Nhưng mà tôi không muốn bỏ cậu một mình lo chuyện này."
"Cậu thấy áy náy à?" Lý Thế Kiệt hỏi.
John Davis cũng không ngại mà nói thẳng ra: "Chứ còn gì nữa.

Từ trước đến giờ cậu đều nghĩ cho tôi, bây giờ còn có thêm Thu Cúc.

Sao tôi có thể ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân mình được chứ?"
"Cậu không cần thấy áy náy.

Nếu cậu vì chuyện này mà ảnh hưởng đến Gia Hân thù đến lúc đó tôi mới là người áy náy.

Không cần lo cho tôi.

Cậu cứ chăm sóc tốt cho bản thân và Gia Hân là được." Lý Thế Kiệt không muốn một người chuẩn bị có được hạnh phúc mình hằng mong ước mà lại bị chính tay anh phá bỏ.
"Tôi biết rồi." John Davis cuối cùng cũng chịu chấp thuận: "Vậy, nếu có chuyện gì cần thì cứ gọi cho tôi.

Tôi sẽ nghe máy, không như lần trước đâu."
Lý Thế Kiệt: "Ừ."
Cúp máy, Lý Thế Kiệt đi dọn dẹp nhà cửa rồi mới đi tắm.

Về phòng ngủ, anh bật tivi với âm lượng vừa đủ nghe lên, nằm trên giường nhìn đồng hồ treo tường.
Đã chín giờ tối.

Không biết giờ này Trịnh Thu Cúc đang làm gì?
Muốn biết thì gọi cho người ta hỏi.

Nhưng trong lòng anh lại nảy sinh một mâu thuẫn, không biết có nên gọi cho cô hay không?
Nằm trăn trở một lúc, không cần biết kết quả như thế nào, Lý Thế Kiệt quyết định gọi cho Trịnh Thu Cúc.
Tưởng chừng cuộc gọi không ai nghe máy hoặc bị cúp ngang, nào ngờ phía bên kia đầu dây lại truyền đến giọng nói lạnh lùng quen thuộc của Trịnh Thu Cúc: "Gọi tôi chuyện gì?"
Nghe được giọng của cô, lòng Lý Thế Kiệt cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

Nếu là người khác gặp chuyện như vậy thì có lẽ họ đã cúp máy.

Bây giờ cô nghe máy như vậy, không hiểu làm sao mà lòng anh lại thấy có chút vui.
Không hiểu vì sao Lý Thế Kiệt lại hơi lắp bắp: "Không…"
"Nếu không có gì thì tôi cúp máy đây." Trịnh Thu Cúc trả lời rất nhanh và dứt khoát.
Anh vội nói: "Khoan đã."
"Có chuyện gì thì mau nói đi.

Tôi còn nhiều việc phải xử lý." Trịnh Thu Cúc đã bắt đầu bực tức.
Im lặng một lúc, Lý Thế Kiệt hỏi: "Mọi thứ bên em bây giờ… ổn cả chứ?"
Trịnh Thu Cúc nhìn đống tài liệu trên bàn làm việc: "Tôi tự lo được.

Nhờ công của anh mà bây giờ công việc của tôi phải làm nhiều hơn rồi đấy."
Lý Thế Kiệt biết sau cái chết của Trịnh Quang, hầu hết mọi công việc của ông ta đều đẩy lên hết đầu của cô.

Lỗi này là của anh.
"Anh xin lỗi." Lý Thế Kiệt nghe mình nói.
"..." Trái tim nhỏ bé của Trịnh Thu Cúc giật thót một cái.

Cô không ngờ anh lại đột ngột thốt ra một câu như vậy.

"Em đang ở đâu?" Lý Thế Kiệt hỏi.
"Anh hỏi làm gì?" Trịnh Thu Cúc hỏi ngược lại.
"Chỉ là, anh muốn biết thôi." Anh rất muốn với cô là mình rất lo cho cô.
Trịnh Thu Cúc cũng hiểu hàm ý trong câu nói của Lý Thế Kiệt.

Cô đáp: "Chỗ tôi an toàn."
"Vậy là tốt rồi." Anh nói.
Trịnh Thu Cúc tựa người lên ghế làm việc, nói: "Hết chuyện rồi chứ gì, vậy tôi cúp máy…"
Lý Thế Kiệt lập tức cắt ngang lời cô: "Xin lỗi.

Thu Cúc, anh thực sự xin lỗi.

Anh đến với em không phải vì biết ba em là người giết ba mẹ anh nên mới làm vậy.

Anh không hề muốn rời xe em.

Có thể bây giờ em thấy anh nói dối em rất nhiều chuyện, em không còn tin vào anh nhưng mà, anh cần em biết rõ một điều thôi.


Những gì anh làm cho em, tình cảm anh dành cho em, tất cả đều là thật."
"..." Trịnh Thu Cúc không biết phải nói gì thêm.

Từng câu từng chữ của anh khắc sâu vào trong lòng cô, khiến nó đau, làm nó nổi dậy một trận sóng dữ dội khiến cô rối bời.

Bất giác cô lại muốn khóc.

Cô không biết tại sao mình lại có cảm giác như vậy nữa.
Trịnh Thu Cúc ngước mặt lên trời, hít một hơi thật sâu cố để giọt nước mắt không rơi.

Cô tự nhủ với bản thân, giờ phút này mình không được khóc nữa.
Trịnh Thu Cúc không tắt máy, Lý Thế Kiệt cũng nói tiếp: "Đợi đến khi xử lý xong mọi việc rồi, anh sẽ đến tìm em."
Nghe đến đây, Trịnh Thu Cúc mới lấy lại phản ứng: "Anh không cần đến tìm tôi.

Tôi không muốn thấy mặt của anh."
"Đến lúc đó, em muốn đánh anh như thế nào, hay thậm chí là giết anh… Anh cũng chấp nhận." Lý Thế Kiệt nói xong rồi cúp máy.
Đây là những gì anh muốn nói với cô mà đến tận bây giờ mới có thể nói.
Có thể trút ra hết những suy nghĩ này, Lý Thế Kiệt cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Chắc chắn Trịnh Thu Cúc sẽ đợi.

Vậy cũng đủ để anh yên tâm mà lo phần việc còn lại.
Lý Thế Kiệt nhắm mắt lại.

Anh không biết từ lúc nào mình đã chìm vào giấc ngủ.
...***...
Sở cảnh sát.
Ngồi trong phòng thẩm vấn, Lý Thế Kiệt đưa mắt nhìn hai người cảnh sát trước mặt của mình.
Anh không ngờ rằng chỉ vừa thức dậy, tập thể dục, tắm rửa, chưa kịp ăn sáng đã bị Trương Hoàng Thanh dẫn theo đội của mình đến tận cửa căn hộ để đưa mình đến đây.
Không đợi hai người họ mở lời, Lý Thế Kiệt lên tiếng nói trước: "Mới sáng sớm anh đưa tôi về đây có chuyện gì?"
Trương Hoàng Thanh nói: "Rạng sáng hôm nay chúng tôi vừa phát hiện ra một thi thể bị vứt cạnh đồn cảnh sát."
Bảo Vy bên cạnh liền mở hồ sơ, lấy một vài tấm ảnh ra đặt lên bàn.
Lý Thế Kiệt không thèm nhìn qua mà nói thẳng: "Vậy anh muốn gì? Nếu như anh nghi ngờ tôi thì anh có thể đến chung cư của tôi.

Ở đó có camera ghi lại chứng minh được tôi không ra khỏi nhà từ chiều hôm qua cho đến tận lúc các anh đến đó và đưa tôi về đây."
Trương Hoàng Thanh không để ý đến thái độ của Lý Thế Kiệt mà bình tĩnh nói tiếp: "Qua xác minh danh tính, chúng tôi đã xác định được thi thể này chính là nhân viên trong tiệm bánh của anh."
"Nhân viên của tôi?" Lý Thế Kiệt vô thức lặp lại.
Trương Hoàng Thanh gật đầu: "Phải."
Lý Thế Kiệt kéo sấp hình trên bàn lại, cầm từng tấm hình lên xem.

Đúng thật là Trần Minh Trung.

Cả người cậu ta bê bết máu, quần áo rách rưới.
Đau lòng sao? Không, anh chỉ cảm thấy có chút hụt hẫng.

Nếu Trần Minh Trung đã chết mà không rõ nguyên do, và với cách thức gây án như hai thi thể của thành viên trong nhóm nhảy được phát hiện cách đây vài ngày, Lý Thế Kiệt đã có thể xác định con chuột trong nhà anh là ai.

Nghi phạm chỉ còn có một, đó chính là Lâm Gia Huy.

Người luôn vui vẻ hoạt bát mà không ai để ý đến.
"Trần Minh Trung, 26 tuổi.

Hiện đang làm nhân viên toàn thời gian trong tiệm bánh của anh.

Cậu ta bị cắt đứt toàn bộ các vị trí động mạch trên cơ thể.

Mấy ngày gần đây, anh có thấy nạn nhân có gì bất thường không? Anh có biết nạn nhân có ân oán hay thù hằn với ai không?" Trương Hoàng Thanh hỏi.
Vừa định đẩy trả mấy tấm hình, Lý Thế Kiệt liền dừng lại.

Anh lập tức cầm tấm hình chụp tay nạn nhân lên.

Dù bị dính máu nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy hình xăm con rồng màu đen ở cổ tay nạn nhân.

Đây không thể là trùng hợp vì hình của tổ chức Rồng Đen rất đặc trưng.

Không quá cầu kỳ, không quá rõ ràng nhưng hình dáng có thể nhìn ra là một con rồng.
Vậy mà trước đây anh lại không hề phát hiện ra bên cạnh mình cũng có người của tổ chức Rồng Đen, vậy mà phải chạy đôn chạy đáo để tim.

Nhưng ở trong tiệm bánh, Lý Thế Kiệt không hề thấy được hình xăm này.
Chết tiệt! Lý Thế Kiệt tự mắng bản thân mình.

Muốn che được hình xăm này thì dùng phấn trang điểm để đắp vào.

Dù biết sẽ tốn không ít nhưng chỉ có cách này mới có thể che giấu đi hình xăm ở một vị trí lồ lộ như vậy.
"Hỏi đủ chưa?" Lý Thế Kiệt không trả lời mà hỏi ngược lại.
Trương Hoàng Thanh hơi nhướng mày vì bất ngờ trước câu nói này của Lý Thế Kiệt.
Còn anh thì không để ý đến biểu cảm này của anh ta mà nói tiếp: "Trong phòng quan sát có người không?"
"Anh hỏi chuyện này làm gì?" Trương Hoàng Thanh ngờ vực nhìn Lý Thế Kiệt, không biết đối phương định làm gì.
Nhưng Lý Thế Kiệt lại rất bình thản: "Nếu có người thì tôi sẽ chọn quyền được im lặng."
"Bên trong không có người." Trương Hoàng Thanh đáp.

Thoả mãn một điều kiện đơn giản để có thể xem mục đích phía sau của đối phương là gì.
"Vậy thì tắt camera và thu âm đi." Lý Thế Kiệt gần như ra lệnh.

Anh nhìn sang cô nàng cảnh sát Bảo Vy, nói: "Còn cô ấy thì ra ngoài."
Nghe lời này, Bảo Vy liền tức giận nói: "Anh lấy cái quyền gì mà ra lệnh cho chúng tôi làm theo?!"
Lý Thế Kiệt lại không bị những lời này ảnh hưởng.

Anh bình thản đáp lại: "Nếu cô và cảnh sát muốn phá án thì tôi cần nói chuyện riêng với đội trưởng của cô.

Còn không thì tôi sẽ chọn cách im lặng.

Dù sao tôi cũng có nhiều thời gian để chơi với các người mà."
"Anh…!" Bảo Vy tức đến nỗi không nói nên lời.
"Ra ngoài đi." Trương Hoàng Thanh lạnh lùng ra lệnh.
Bảo Vy: "Nhưng mà…"
"Ra ngoài." Giọng anh ta đã có sự giận dữ.
Cấp trên đã ra lệnh, Bảo Vy không thể nghe theo.

Cô ấy đành cúi đầu đáp: "Dạ." Rồi đứng dậy rời khỏi phòng thẩm vấn.
Trương Hoàng Thanh đứng lên, đi đến bên bộ máy thu âm và ghi hình, bấm tắt tất cả.

Quay lại chỗ ngồi, anh ta nhìn Lý Thế Kiệt, nói: "Camera, thu âm đều tắt.

Người cũng đã đi.

Vậy bây giờ anh có thể nói được rồi chứ?"
Tưởng đã có thể đáp ứng nhưng nào ngờ Lý Thế Kiệt lại nói: "Chưa.

Tới còn một chuyện chưa làm."
"Chuyện gì?" Trương Hoàng Thanh cau mày.

Anh ta đã hơi khó chịu.
"Không phải các người đã lấy hai cái điện thoại của tôi rồi sao.

Đem đến đây cho tôi." Lý Thế Kiệt ra điều kiện.
Trương Hoàng Thanh: "Anh định giở trò ở đây à?"
Lý Thế Kiệt tựa lưng vào ghế, đáp: "Không.

Tôi tự giúp mình mà cũng đang giúp anh thôi."
Trương Hoàng Thanh đứng dậy, mở cửa phòng thẩm vấn.

Anh ta ra lệnh Bảo Vy đi lấy về.
Chỉ mất vài giây, Trương Hoàng Thanh đã đặt hai chiếc điện thoại trước mặt Lý Thế Kiệt.

Anh cầm lấy một chiếc điện thoại, mở máy rồi bấm gì đó, sau đó đặt nó lên bàn.
Thấy vậy, dù không được nói cho biết nhưng Trương Hoàng Thanh cũng biết Lý Thế Kiệt vừa dùng máy làm nhiễu sóng.

Anh ta liền hỏi: "Làm gì vậy? Anh nghi ngờ tôi à?"
Lý Thế Kiệt đặt chiếc điện thoại kia xuống bàn, đáp: "Không.


Theo thói quen cho chắc thôi."
"Được rồi.

Bây giờ vừa lòng anh rồi chứ? Muốn nói gì thì mau nói đi." Trương Hoàng Thanh cảnh cáo: "Đừng có giở trò.

Anh nên nhớ là anh đang bị nhốt ở đây với tôi đấy."
Lý Thế Kiệt lập tức chỉnh lại: "Không.

Không phải là tôi bị nhốt ở đây với anh, mà là anh bị nhốt ở đây với tôi."
"Anh nói cái gì?" Trương Hoàng Thanh cố nén cơn giận.
Lý Thế Kiệt có thể đoán được cảm xúc bây giờ của anh ta.

Nhưng anh không quan tâm mà chỉ tập trung vào chuyện chính: "Không phải anh vẫn luôn muốn bắt tôi sao? Anh vẫn luôn âm thầm điều tra tôi, đúng không?"
Trương Hoàng Thanh không lên tiếng.

Anh ta muốn chờ xem người đàn ông trước mặt này muốn làm gì.
Lý Thế Kiệt nói tiếp: "Không cần mất công điều tra tôi làm gì cho cực.

Anh chỉ muốn phá án thôi.

Vậy thì để cho tôi nói cho anh biết một số chuyện là được."
Trương Hoàng Thanh mặt vẫn không thể hiện cảm xúc.

Nhưng sự cảnh giác đã được đẩy lên.
"Anh còn nhớ vụ án sát hại Nhã Phương với vụ án ở phố đi bộ chứ?" Lý Thế Kiệt nhắc.
Trương Hoàng Thanh không ngờ anh lại nhắc đến hai vụ án này.

Anh ta ngờ vực đáp: "Nhớ."
"Tôi phải công nhận hướng suy nghĩ của anh đúng đấy." Lý Thế Kiệt nói: "Cả hai vụ án đó cùng với vụ tấn công vào Trường Thịnh hôm qua cũng đều có liên quan đến tôi.

Mục tiêu của bọn họ nhắm đến là tôi."
"Chuyện này anh đã không thừa nhận.

Bây giờ anh nói cho tôi nghe là có ý gì?" Trương Hoàng Thanh biết anh không phải là một người đơn giản.

Không lý nào anh lại nói ra mà không có bất kỳ âm mưu nào phía sau.
Lý Thế Kiệt cười mỉm: "Tôi đang muốn giúp đỡ anh thôi."
Trương Hoàng Thanh nhìn chằm chằm vào người đối diện: "Giúp sao? Nhưng tôi thấy anh như đang lợi dụng tôi thì đúng hơn đấy."
"Đừng nói lợi dụng khó nghe như vậy.

Anh phải nói là đôi bên cùng có lợi.

Tôi có thể giúp anh phá được vụ án lớn này, hay là ngăn chặn được nó.

Như vậy chẳng phải anh sẽ có chiến công, có một hồ sơ đẹp sao?" Lý Thế Kiệt giải thích: "Còn anh thì giúp tôi loại bỏ hay tống mấy kẻ chủ mưu thật sự này vào tù hay như thế nào thì tùy anh.

Như vậy thì chẳng phải là đôi bên đều có lợi sao?"
"Nói đi nói lại, nãy giờ tôi vẫn chưa có được thông tin mình muốn." Thứ Trương Hoàng Thanh cần là những thứ này.

Nhưng anh ta cũng cần một thứ khác.
"Thông tin gì?" Lý Thế Kiệt hỏi.
Trương Hoàng Thanh: "Quá khứ, xuất thân và mọi việc làm của anh."
"Chuyện đó cũng có thể nói là không quan trọng trong vụ án này.

Vì nếu như anh biết càng nhiều thì anh sẽ càng nguy hiểm." Lý Thế Kiệt cảnh cáo.
"Anh đang đe dọa tôi sao?" Giọng nói đanh thép của Trương Hoàng Thanh vang lên.
"Không." Lý Thế Kiệt lắc đầu: "Tôi chỉ đang nói sự thật cho anh nghe thôi."
Trương Hoàng Thanh tạm thời không để ý.

Anh ta hỏi: "Vậy theo như những gì anh nói thì anh biết hung thủ của mấy vụ án này là ai.

Đúng không?"
Lý Thế Kiệt gật đầu đáp: "Đúng.

Là một nhóm nhỏ trong tổ chức."
"Tổ chức gì?"
Lý Thế Kiệt: "Tổ chức gì thì anh cũng không cần biết đâu.

Anh chỉ cần biết tổ chức đó rất lớn mạnh, cảnh sát của một quốc gia có thể không đủ để đối đầu với họ đâu."
"Vậy anh nói xem, hung thủ của mấy vụ án này gồm những ai?" Đây là manh mối quan trọng giúp cảnh sát có thể thu hẹp phạm vi.
Lý Thế Kiệt im lặng suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Có thể tôi biết họ, nhưng tôi không thể đưa cho anh một cái tên.

Hoi có thể dùng tên giả hoặc gọi nhau bằng những biệt danh nên chỉ có thể từ từ tìm họ."
"Vậy xem những gì anh vừa nói gần như không thể giúp ích được gì?"
"Tôi biết mặt bọn họ.

Nhưng mà điều quan trọng bây giờ là, anh có giúp… À không.

Phải nói là, anh có muốn hợp tác với tôi không?" Đây là điều mà Lý Thế Kiệt cần có kết quả ngay bây giờ.
Trương Hoàng Thanh gật đầu: "Được.

Tôi đồng ý hợp tác với anh."
Anh ta chỉ nghĩ bây giờ phải bắt được tội phạm, dẹo yên chuyện này trước rồi mới bắt Lý Thế Kiệt sau.
"Vậy bây giờ anh cứ điều tra theo cách của anh, còn tôi điều tra theo cách của tôi." Lý Thế Kiệt nói: "Nếu tìm thêm được manh mối gì thì tôi sẽ báo cho anh.

Giữ liên lạc."
"Được." Trương Hoàng Thanh đồng ý.
Vừa được thả ra, Lý Thế Kiệt không đi đâu mà lập tức quay về tiệm bánh của mình.

Anh còn chuyện cần phải xử lý ở đây.
Dù biết rất có thể bây giờ Lâm Gia Huy đã bỏ chạy.

Nhưng mà anh thấy mình vẫn nên về đó xem tình hình như thế nào.
Vừa đẩy cửa bước vào trong, Lý Thế Kiệt mới chú ý đến tấm bảng ở trước cửa đã treo hai chữ đóng cửa trong khi giờ này vẫn còn quá sớm so với mọi khi.
Định tìm Lê Nhã Trân để hỏi nguyên nhân thì thấy cô ấy đang ngồi ở bàn, khóc nức nở.

Còn Lưu Gia chỉ đứng đó tựa ở chiếc bàn bên cạnh.

Nghe có tiếng động, ông ta liền nhìn về phía này.
"Nhã Trân." Lý Thế Kiệt gọi.
Lê Nhã Trân vẫn đang khóc, không để ý đến lời anh gọi.
Lý Thế Kiệt nhìn sang Lưu Gia, hỏi: "Nhã Trân sao vậy?"
Lưu Gia thở dài một hơi: "Sáng nay cảnh sát có đến đây tìm chúng tôi lấy lời khai.

Họ nói Trần Minh Trung đã bị giết vào đêm qua.

Cậu ta là bạn trai của Nhã Trân.

Sỡ dĩ cô ấy chắc chắn cậu ta không liên quan đến vụ cậu nói là vì cả đêm hôm ấy hai người họ… quan hệ với nhau gần đến sáng nên cô ấy mới không nói rõ với cậu."
"Tại sao… Tại sao anh ấy lại bị giết?" Lê Nhã Trân run rẩy: "Rõ ràng hôm qua, anh ấy nói chủ đi nói chuyện một chút là về mà…"
Nói chuyện? Lý Thế Kiệt liền chớp lấy cơ hội: "Cô có thể nói rõ hơn không?"
Lê Nhã Trân nức nở: "Hôm qua, Minh Trung có gọi cho em để nói chuyện.

Nhưng anh ấy nói thấy Gia Huy làm gì ở mấy chỗ ở góc cửa tiệm nên hỏi cậu ấy.

Sau đó, anh ấy nói với em chỉ đi nói chuyện một chút… Mà anh ấy quên tắt máy nên em nghe được tất cả.

Em nghe rất nhiều tiếng đâm… Gia Huy nói anh ấy phải chết, vì đã biết quá nhiều…"
Lê Nhã Trân oà khóc.
Thì ra mọi chuyện là như vậy.

Nhưng trong câu chuyện đó, Lý Thế Kiệt chỉ tập trung vào một chuyện.

Lê Nhã Trân có đề cập đến một chuyện.

Đó là Lâm Gia Huy làm gì mờ ám ở các góc trong tiệm bánh.
Bất chợt Lý Thế Kiệt chợt nghe được một tiếng rất nhỏ.

Như tiếng tích tắc.
Anh giật mình, túm lấy áo Lê Nhã Trân hét lớn: "Chạy!"

Bình Luận (0)
Comment