Chàng Rể Chiến Thần

Chương 1022

Chủ nhánh ba cũng khó hiểu nhìn sang chủ nhánh hai, không biết đối phương đang nghĩ gì.

Ông chủ nhánh hai lắc đầu cười: “Cũng không tính là thay đổi quy tắc, chỉ là đổi cách chơi thôi”.

“Nói ra thử xem!”

Khương Hùng lạnh nhạt hỏi.

“Còn ba lượt đấu nữa, nhưng thực ra chỉ cần đấu hai lượt là có thể phân thắng bại”.

“Nếu dựa theo cách bốc thăm, dù là hai nhánh nào đấu võ trước, thắng được một nhánh đều phải đấu võ với nhánh còn lại. Hai nhánh đầu tiên tham gia đấu võ đã bị tiêu hao rất nhiều, nếu còn đấu tiếp thì không công bằng”.

“Thế nên tôi đề nghị ba nhánh chúng ta, ba mươi cao thủ đồng thời lên sàn đấu. Chờ đến khi các cao thủ còn lại trêи sàn đấu đều là người của cùng một nhánh thì coi như nhánh đó thắng, thế nào?”

Ông chủ nhánh hai cười híp mắt nói.

“Không được!”

Khương Hùng còn chưa lên tiếng, đã có người của nhánh chính lên tiếng phản đối.

Người ở đây đều biết nhánh hai và nhánh ba đã cấu kết với nhau, nếu thật sự để ba nhánh cùng đấu võ, chắc chắn hai nhánh này sẽ liên thủ. Khi đó nhánh chính không còn hi vọng thắng nào nữa.

“Chủ gia tộc, không thể đồng ý được!”

Người cầm quyền của nhánh chính vừa lên tiếng vội vàng khuyên nhủ: “Phần thắng của nhánh chính vốn đã không lớn, nếu nhánh hai và nhánh ba cùng liên thủ, chúng ta sẽ xong đời!”

“Tôi không có ý kiến!”

Ông chủ nhánh ba hiểu ý của ông chủ nhánh hai, lập tức tỏ thái độ.

Lúc này chỉ còn lại nhánh chính.

Khương Hùng không ngốc, đương nhiên hiểu được điều này.

“Chủ gia tộc, không thể đồng ý được!”

Lại có người cầm quyền khác của nhánh chính lên tiếng.

Đến cả Khương Long Phi cũng trầm giọng nói: “Bố ơi, đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta! Bố nhất định phải thận trọng!”

Ông chủ nhánh hai mỉm cười nhìn Khương Hùng: “Tôi chỉ đưa ra đề nghị, nếu chủ gia tộc sợ không đồng ý cũng không sao. Dù sao quy tắc đã có từ trước”.

Rõ ràng ông chủ nhánh hai đang khích tướng. Khi mọi người đều tưởng Khương Hùng sẽ từ chối.

Khương Hùng đột nhiên cười phá lên: “Có gì mà không dám? Dù ai thắng ai thua, người thừa kế nhà họ Khương vẫn mang họ Khương. Đều là người một nhà, người thừa kế ở nhánh nào mà chẳng được?’

“Ha ha! Được, chủ gia tộc rất sảng kɧօáϊ!”

Ông chủ nhánh hai cười lớn nói.

“Nhưng tôi cũng có một đề nghị!”

Khương Hùng lại nói tiếp.

“Chủ gia tộc cứ nói, đừng ngại!”

Ông chủ nhánh hai cười đáp.

“Chắc hẳn mọi người đã đoán được mục đích tôi dùng võ để quyết định người thừa kế”.

Khương Hùng quét mắt nhìn xung quanh, lớn tiếng nói: “Không sai, đúng như các người đoán. Tôi giao quyền lựa chọn người thừa kế của nhà họ Khương cho cả sáu nhánh là vì muốn ép các nhánh bày ra thực lực thật sự của mình”.

“Mọi người cũng thấy các cao thủ tham gia buổi đấu võ hôm nay hầu như đều là gương mặt xa lạ. Nhưng những người này đều được các nhánh dùng tài nguyên của nhà họ Khương bồi dưỡng ra”.

“Vì để nhà họ Khương trở nên mạnh hơn, tôi đề nghị sau khi kết thúc đấu võ, mặc kệ người thừa kế đến từ nhánh nào, các nhánh đều giao ra toàn bộ cao thủ tham gia đấu võ hôm nay, tập hợp thành một đội quân mạnh mẽ chỉ thuộc về nhà họ Khương!”

Khương Hùng chân thành nói, vẻ mặt tràn đầy chờ mong.

Nghe lão ta nói thế, tất cả đều im lặng.

Bọn họ đều là người nhà họ Khương, đương nhiên đều muốn nhà họ Khương phát triển hơn.

Lời Khương Hùng nói quả thật là vì cả gia tộc.

Nhưng một khi giao hết các cao thủ được âm thầm bồi dưỡng ra, sau này thực lực của các nhánh còn lại bao nhiêu?

“Tôi đồng ý!”

Trong lúc các nhánh đều không lên tiếng, ông chủ nhánh một bỗng nói: “Chủ gia tộc nói không sai, những người này đều được các nhánh dùng tài nguyên của gia tộc bồi dưỡng nên”.

“Vậy thì bọn họ đều là người của nhà họ Khương. Tại sao chúng ta lại muốn phát triển cho riêng mình, để thực lực nhà họ Khương bị suy yếu?”

Chủ nhánh một vừa dứt lời, chủ nhánh năm cũng tỏ thái độ: “Nhánh năm đồng ý giao người!”

“Nhánh bốn đồng ý giao người!”

Chủ nhánh bốn cũng lên tiếng.

Chỉ còn nhánh hai và nhánh ba vẫn chưa nói gì. Đây cũng là hai nhánh có sức chiến đấu mạnh nhất.

Mọi người lần lượt đổ dồn ánh mắt về phía ông chủ nhánh hai và nhánh ba, chờ đợi quyết định của bọn họ.

Sắc mặt của hai người họ rất nghiêm trọng. Cả hai đều biết rõ một khi đồng ý, bọn họ sẽ mất sạch cao thủ trong tay.

Dù bọn họ thực sự đoạt được vị trí người thừa kế nhưng hiện giờ chủ gia tộc vẫn là Khương Hùng.

Lỡ sau khi Khương Hùng thu người về lại đối phó bọn họ, còn không thừa nhận kết quả đấu võ hôm nay thì phải làm thế nào?

“Tôi không thể tin ông!”

Chủ nhánh ba bỗng nhìn Khương Hùng nói.

“Tôi cũng không thể tin ông!”

Chủ nhánh hai cũng lên tiếng.

Khương Hùng hỏi: “Rốt cuộc phải thế nào hai người mới chịu tin tôi?”

“Trừ phi ông từ bỏ vị trí chủ gia tộc!”

Ông chủ nhánh ba không hề do dự nói.

Mặc dù chủ nhánh hai không lên tiếng nhưng rõ ràng cũng có ý này.

Khương Hùng cười lạnh một tiếng: “Các ông muốn tôi từ bỏ vị trí chủ gia tộc sao?”

“Nếu ông thu hết cao thủ của các nhánh về tay nhánh chính rồi quay lại đối phó với chúng tôi thì sao?”

Chủ nhánh hai hỏi ngược lại.

“Được, các ông đã muốn tôi nhường lại vị trí chủ gia tộc, tôi sẽ cho các người toại nguyện”.

Khương Hùng bỗng lên tiếng đáp.

“Thật sao?”

Ông chủ nhánh hai và nhánh ba đều mừng rỡ, gần như hỏi cùng một lúc.

“Chủ gia tộc!”

Người của nhánh chính đều khϊế͙p͙ sợ, thi nhau ngăn cản.

Người của các nhánh khác cũng kinh hãi, vẻ mặt khó tin.

“Mục đích của buổi đấu võ hôm nay là để chọn ra người thừa kế vị trí chủ gia tộc. Nếu tôi nhường lại, có phải nhánh giành quán quân sẽ giành được cả vị trí chủ mới của nhà họ Khương?”

“Nói cách khác, buổi đấu võ hôm nay phải chọn ra được chủ gia tộc mới, tôi nói vậy không có vấn đề gì chứ?”

Khương Hùng hỏi.

“Đương nhiên, nhánh nào giành chiến thắng, người thừa kế của nhánh đó chính là chủ mới của nhà họ Khương!”

Ông chủ nhánh hai cười nói.

Ông chủ nhánh ba cũng gật đầu đáp: “Không sai, chính là như vậy”.

“Được, cứ quyết định như vậy đi. Vòng đấu võ cuối cùng là đấu nhóm, ba mươi cao thủ của ba nhánh chúng ta cùng lên sàn đấu, cuối cùng còn lại cao thủ của nhánh nào thì nhánh đó thắng. Chủ gia tộc mới cũng sẽ chọn từ nhánh này!”

Khương Hùng không hề do dự, lập tức quyết định.

Lão ta sảng kɧօáϊ đồng ý khiến ông chủ nhánh hai và nhánh ba vốn đang hài lòng lại có dự cảm chẳng lành.

Nhưng bọn họ đã đồng ý, Khương Hùng cũng chịu nhường ra vị trí chủ gia tộc, hiện giờ muốn từ chối cũng đã muộn.

“Không được đâu chủ gia tộc!”

Từng người của nhánh chính lên tiếng can ngăn.

“Bắt đầu vòng đấu võ cuối cùng đi!”

Khương Hùng nói với trọng tài.

Cao thủ của nhánh hai và nhánh ba nhanh chóng leo lên sàn đấu, chỉ sợ Khương Hùng đổi ý. Mười cao thủ của nhánh chính cũng leo lên.

Giờ phút này, đám người nhà họ Khương vừa thấy lo lắng vừa chờ mong.

Nhưng ai cũng biết sau khi vòng đấu này kết thúc, nhà họ Khương sẽ mạnh hơn bao giờ hết.

“Đấu võ hỗn chiến chính thức bắt đầu!”

Trọng tài bỗng nhiên lớn tiếng tuyên bố.

- ---------------------------

Bình Luận (0)
Comment