Chàng Rể Chiến Thần

Chương 1027

“Ha ha ha ha…”

Chủ nhánh ba ngửa đầu cưới lớn, mặt mũi dữ tợn nói: “Kẻ muốn chết là ông, không phải tôi!”

“Giết lão chó Khương Hùng đi!”

Lão ta vừa ra lệnh, hơn hai chục cao thủ Vương Cảnh đồng loạt xông về phía Khương Hùng.

“Bảo vệ chủ gia tộc!”

Khương Hùng chưa kịp ra lệnh, mấy chủ nhánh khác đã ra lệnh cho cao thủ bốn phía xông lên.

Nhà họ Khương trở nên hỗn loạn.

Những người có cảnh giới dưới Vương Cảnh đều không có tư cách tham gia trận chiến, chỉ có thể đồng loạt lùi lại phía sau.

Mấy chủ nhánh khác vội vàng tiến lên che chắn trước người Khương Hùng, cảnh giác nhìn cao thủ của nhánh ba.

“Ông Khương, có vẻ tình hình không ổn đâu!”

Dương Thanh bỗng lên tiếng.

Vì mười mấy cao thủ của chủ nhánh ba vừa mới xuất hiện này đều có thực lực Vương Cảnh trung kỳ.

Mà trong nhà họ Khương chỉ có Khương Hùng ở trạng thái mạnh nhất mới có thực lực Vương Cảnh hậu kỳ.

Ông chủ của năm nhánh còn lại đều toàn là cao thủ Vương Cảnh trung kỳ.

Nhưng hiện giờ đột nhiên xuất hiện mười mấy cao thủ Vương Cảnh trung kỳ. Dù là các gia tộc khác trong Vương thành Quan cũng không có nhiều tới vậy.

Nếu những người này đều gia nhập nhà họ Khương, e là thực lực của nhà họ Khương đã có thể sánh với Vương tộc họ Quan.

Khương Hùng vẫn chưa ý thức được chuyện này, nghi hoặc hỏi: “Ý của cậu là đám người này không phải hoàn toàn do ông chủ nhánh ba âm thầm bồi dưỡng nên sao?”

Dương Thanh gật đầu: “Tôi nghi ngờ sau lưng chủ nhánh ba còn có người khác!”

“Cái gì?”

Nghe vậy, sắc mặt Khương Hùng lập tức biến đổi.

Nếu quả thật là vậy, chẳng phải nhà họ Khương đã bị người khác để mắt từ lâu rồi sao?

Một thế lực có thể cung cấp hơn hai chục cao thủ Vương Cảnh trung kỳ sẽ khủng bố đến mức nào?

“Có lẽ mấy người tham gia đấu võ đều do ông chủ nhánh ba âm thầm bồi dưỡng. Còn mười mấy người xuất hiện sau đó thì có khả năng không phải”.

Dương Thanh lại bổ sung thêm một câu.

“Bây giờ e là trong Vương thành Quan chỉ có Vương tộc họ Quan mới có thể lập tức phái ra nhiều cao thủ Vương Cảnh trung kỳ như vậy”.

Khương Hùng hoài nghi hỏi: “Chẳng lẽ Vương tộc họ Quan muốn động tới nhà họ Khương chúng tôi sao?”

“Dù sao Quan Vương đã ngứa mắt nhà họ Khương từ lâu. Nếu không vì e ngại tôi tới từ biên giới phía Bắc, e là ông ta đã ra tay với nhà họ Khương rồi”.

Lúc này, Khương Hùng cũng ý thức được có gì đó sai sai.

Nhưng trong mắt lão ta, chỉ có Vương tộc họ Quan mới có thực lực mạnh như vậy, các gia tộc khác không phải đối thủ của nhà họ Khương.

Dương Thanh lại lắc đầu nói: “Không phải Vương tộc họ Quan!”

Lúc ở phủ Quan Vương, Dương Thanh đã mập mờ tiết lộ thân phận của mình với Quan Vương.

Chắc hẳn lão ta có thể đoán được anh chính là Tướng quân của biên giới phía Bắc.

Nếu đã biết thân phận của anh mà vẫn còn muốn đối phó nhà họ Khương thì Quan Vương quá ngu xuẩn.

“Không phải Vương tộc họ Quan thì có thể là ai?”

Khương Hùng càng thêm mờ mịt: “Những năm gần đây, nhà họ Khương chỉ ở Vương thành Quan, chưa từng tiếp xúc với thế lực lớn ổ bên ngoài. Rốt cuộc là ai muốn động tới nhà họ Khương?”

Nghe lão ta nói thế, Dương Thanh cũng cảm thấy nghi ngờ.

Lúc anh chưa xuất hiện, nhà họ Khương không hề gặp phải chuyện như thế này. Dường như sau khi anh xuất hiện, nhà họ Khương mới ngày càng không yên ổn.

Nghĩ tới đây, Dương Thanh bỗng có một suy đoán lớn mật. Chẳng lẽ là vì mình?

Anh đắc tội rất nhiều người, nhưng thế lực có thể sánh với Vương tộc họ Quan cũng không nhiều, có thể đếm được trêи đầu ngón tay.

Vương tộc họ Tiết đã gọi người ở Yến Đô trở về gia tộc, thậm chí còn tuyên bố sau này sẽ không nhúng tay vào chuyện ở Yến Đô.

Vương tộc họ Quan cũng sẽ không, vậy thì còn có thể là ai?

Càng nghĩ, Dương Thanh càng thấy lo lắng.

“Cậu Thanh, đến lúc rồi, nhờ cậu ra tay!”

Khương Hùng bỗng nói.

Mấy cao thủ Vương Cảnh trung kỳ do ông chủ nhánh ba mang tới quá mạnh, cao thủ Vương Cảnh của nhà họ Khương liên tục ngã xuống. Cứ tiếp tục như vậy, sợ là nhà họ Khương sẽ tổn thất rất lớn.

Thấy cao thủ bên phe Khương Hùng liên tiếp bị đánh bại, trong mắt ông chủ nhánh ba tràn đầy hưng phấn, cười lớn nói: “Hiện giờ các người hối hận vẫn còn kịp. Chỉ cần chịu đầu hàng, tôi sẽ tha cho các người!”

“Khương Hoa, câm miệng đi! Chúng tôi đã chọn theo chủ gia tộc thì sẽ không phản bội ông ấy!”

“Không sai, chúng tôi sẽ không phản bội chủ gia tộc, cũng sẽ không phản bội nhà họ Khương!”

“Khương Hoa, ông muốn nhà họ Khương bị tiêu diệt sao? Còn không mau bảo người của ông dừng tay lại đi!”

Mấy ông chủ các nhánh khác đều giận dữ quát lớn.

“Tất cả im miệng hết đi! Đây đều là các người ép tôi. Bệnh tình của Khương Hùng đã nguy kịch, nên sớm nhường lại vị trí chủ gia tộc mới phải”.

Ông chủ nhánh ba tức giận rít gào: “Chỉ tôi mới có thể khiến nhà họ Khương trở nên huy hoàng, cũng chỉ tôi mới có thể giúp gia tộc trở thành chúa tể của Vương thành Quan!”

“Trong tay tôi có hai mươi cao thủ Vương Cảnh trung kỳ, các người lấy cái gì đấu với tôi? Còn không mau giơ tay đầu hàng đi?”

Ông chủ nhánh ba như bị phát điên, sự cố chấp với vị trí chủ gia tộc đã không còn thuốc chữa.

Mà lão ta cũng tự lộ ra dã tâm của mình, muốn trở thành chúa tể của Vương thành Quan. Điều này cũng chứng tỏ, cao thủ lão ta dẫn tới không có quan hệ gì với Vương tộc họ Quan.

“Ông mừng sớm quá rồi đấy”.

Ông chủ nhánh ba vừa nói xong, một bóng người như ma quỷ đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt lão ta.

“Cậu, cậu muốn làm gì?”

Trông thấy Dương Thanh đứng trước mặt mình, chủ nhánh ba hoảng sợ hỏi.

“Bốp!”

Dương Thanh không thèm đáp lại, bóp cổ lão ta, lạnh giọng nói: “Tất cả dừng tay lại cho tôi!”

Muốn bắt giặc phải bắt kẻ cầm đầu trước. Đám cao thủ Vương Cảnh trung kỳ kia đều do ông chủ nhánh ba đưa tới, vậy thì chỉ cần khống chế lão ta, tất sẽ đều sẽ kết thúc.

Nhưng đây chỉ là suy nghĩ của Dương Thanh. Đám cao thủ kia không thèm dừng tay, ngược lại còn ra tay tàn nhẫn hơn.

“Dừng tay lại cho tôi!”

Dương Thanh nổi giận quát thêm lần nữa. Nhưng ngoại trừ các cao thủ Vương Cảnh vốn là của nhánh ba, mấy cao thủ Vương Cảnh trung kỳ ông chủ nhánh ba vừa gọi đến đều không có ý định dừng tay.

“Các người điên hết rồi sao? Mau dừng tay lại, nếu không chủ nhánh sẽ bị giết đấy!”

Một người cầm quyền của nhánh ba tức giận nói.

Nhưng vẫn không ai để ý tới ông ta.

Thấy vậy, Dương Thanh rốt cuộc đã xác nhận suy đoán của mình. Mười mấy cao thủ Vương Cảnh trung kỳ kia vốn không phải là người của ông chủ nhánh ba.

Chứng tỏ sau lưng lão ta còn có người giật dây. .

||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||

“Bốp!”

Dương Thanh tiện tay vung lên, ông chủ nhánh ba bị ném lên không trung rồi rơi xuống dưới chân Khương Hùng.

“Đừng để lão ta chết!”

Dương Thanh dặn dò một câu rồi thoắt cái xông ra ngoài.

Trong lúc người nhà họ Khương còn đang khϊế͙p͙ sợ, anh như sói lạc bầy dê, thậm chí bọn họ còn không thể bắt kịp bóng dáng anh.

Bọn họ chỉ nhìn thấy từng cao thủ Vương Cảnh trung kỳ hung mãnh bị Dương Thanh đánh bay như trái bóng da.

Anh cứ tung ra một đấm, hoặc một cú đá, hoặc một chưởng.

Mỗi lần anh ra đòn đều có một cao thủ Vương Cảnh trung kỳ bị đánh bay.

Chỉ sau mấy chục giây ngắn ngủi, cuộc chiến đã kết thúc.

Mười mấy cao thủ Vương Cảnh trung kỳ đều nằm la liệt trêи mặt đất.

“Nói mau, ai sai các người tới đây?”

Dương Thanh lạnh giọng chất vấn.

“Ranh con đừng xen vào chuyện của người khác. Nếu không mày nhất định sẽ phải hối hận!”

Cao thủ Vương Cảnh trung kỳ cầm đầu nghiến răng nói.

Các cao thủ khác đều hung dữ nhìn anh, hai mắt đỏ ngầu, không chút e ngại.

Thấy vậy, Dương Thanh lại càng ngạc nhiên.

Rốt cuộc bọn họ là ai?

Anh cứ tưởng bọn họ đến nhà họ Khương là vì mình, nhưng bây giờ xem ra, chắc là không phải.

Nếu không đối phương cũng sẽ không bảo anh đừng xen vào chuyện của người khác.

“Không nói thì tôi chỉ có thể tiễn ông lên đường”.

Dương Thanh không chút do dự đạp xuống.

“Răng rắc!”

Cao thủ cầm đầu bị Dương Thanh đạp gãy cổ, lập tức mất mạng.

Cả nhà họ Khương chìm trong yên tĩnh, tất cả khϊế͙p͙ sợ không nói nên lời.

Cao thủ Vương Cảnh trung kỳ mạnh mẽ ở trong tay Dương Thanh lại yếu ớt như sâu kiến, giẫm một cái là chết.

“Ông nói đi, các ông là ai? Tại sao lại tới nhà họ Khương?”

Hai mắt Dương Thanh lóe sáng, nhìn sang một cao thủ Vương Cảnh trung kỳ khác.

“Ranh con, mày sẽ hối hận! Nhất định mày sẽ phải hối hận!”

Đối phương bị Dương Thanh nhìn chằm chằm vẫn không hề sợ hãi, trong mắt chỉ có sát khí và sự khinh bỉ.

Cảnh tượng sau đó khiến mọi người đều ngơ ngác.

Mười mấy cao thủ Vương Cảnh trung kỳ còn lại đều sùi bọt mép, cả người co giật.

Tiếp đó, tất cả đều tắt thở.

Người nhà họ Khương trố mắt nhìn. Mười mấy cao thủ Vương Cảnh trung kỳ cứ chết đi như vậy sao?

Bọn họ đều có thực lực ngang với chủ các nhánh của nhà họ Khương đó!

- ---------------------------

Bình Luận (0)
Comment