Chàng Rể Chiến Thần

Chương 107

Dương Chấn hơi híp mắt lại, trong mắt hiện lên một tia sáng lạnh lùng rồi nhanh chóng vụt tắt.

“Anh Chấn, có cần tiếp tục điều tra Trần Hải không?”

Giọng nói trong ống nghe lại đột nhiên vang lên.

“Hẳn là Trần Hải đã chết, chuyện này sẽ dừng lại ở đây, tạm thời án binh bất động đi, tôi muốn xem xem ai sẽ nhảy ra vào thời điểm này.”

Dương Chấn nhẹ giọng nói, có một số chuyện không cần tra, anh cũng có thể đoán được đại khái.

Tập đoàn Nhạn Chấn phát triển ở Yên Đô nhiều năm như vậy đều do người của gia tộc Vũ Văn kiểm soát, mặc dù công ty đã về tay anh nhưng anh lại không được nắm quyền kiểm soát thật sự.

Đặc biệt là trụ sở Tập đoàn, rất nhiều người là tay sai do gia tộc Vũ Văn đào tạo.

Mà thân phận anh rất nhạy cảm, ngoại trừ người đứng đầu gia tộc Vũ Văn và thân tín biết thì hẳn là không ai biết.

Bây giờ gia tộc Vũ Văn đã trả lại Tập đoàn Nhạn Chấn cho Dương Chấn, với rất nhiều người mà nói, điều này đã động đến miếng pho mát của họ, sao có thể dễ dàng cho Dương Chấn dễ dàng kiểm soát công ty?

Mọi việc đúng như Dương Chấn dự đoán, Lạc Khải vừa đi tự thú đã có rất nhiều phóng viên tới công ty.

Tình hình bây giờ rất rối, muốn ém chuyện Bành Cương tự sát là điều không thể.

Điều này khiến Tần Yên vừa mới nhậm chức phải đối mặt với áp lực rất lớn.

Cúng lúc đó, Dương Chấn lại như không có chuyện gì, anh đã đón được Tiếu Tiếu, lại tiện đường đến Tập đoàn Tam Hoà đón luôn Tần Nhã.

“Ba ơi, chúng ta đi đâu vậy?”

Trên đường đến Vân Phong Chi Đỉnh, Tiếu Tiếu phát hiện đây không phải đường về nhà họ Tần, cô bé nghi hoặc hỏi.

Dương Chấn vừa lái xe vừa cười nói: “Tiếu Tiếu, ba nhớ con từng nói muốn sống trong một căn phòng đẹp như cung điện phải không?”

Tiếu Tiếu gật đầu, nhìn Tần Nhã bên cạnh rồi nói: “Tiếu Tiếu thích ở nhà lớn, nhưng nhà như vậy thì phải rất nhiều tiền mới mua được, Tiếu Tiếu không muốn ba mẹ kiếm tiền quá vất vả.”

Mắt Tần Nhã hơi đỏ lên, không ngờ con gái mình lại hiểu chuyện như vậy.

Dương Chấn đã từng nghe Tiếu Tiếu nói những lời này, bây giờ lại nghe thấy ngoài sự xót xa ra, trong lòng anh còn cảm thấy hạnh phúc.

Ít nhất thì anh có thể thoả mãn được nguyện vọng này của con gái.

“Tiếu Tiếu, bây giờ chúng ta sẽ đến nhà mới.”

Tần Nhã nắm lấy tay con gái rồi dịu dàng nói với con.

“Nhà mới?”

Tiếu Tiếu hỏi với vẻ nghi hoặc.

“Đúng vậy, nhà mới lớn như cung điện.” Tần Nhã cười nói.

Mắt Tiếu Tiếu sáng lên, cô bé mừng rỡ hỏi: “Thật sao mẹ?”

“Đương nhiên là thật rồi, lát nữa con sẽ biết.”

Nhìn vẻ kích động của Tiếu Tiếu, Tần Nhã cũng rất vui.

Trước kia sống ở nhà họ Tần, Chu Kim Hảo lúc nào cũng như người phụ nữ chua ngoa đanh đá, ngày nào cũng gây phiền phức, lầu dưới ồn ào, lầu trên cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Cô vốn muốn đưa Tiếu Tiếu rời khỏi nhà nhưng không ngờ Dương Chấn đã giúp cô làm trước, còn ở một biệt thự xa hoa.

Khi về đến Vân Phong Chi Đỉnh, Tiếu Tiếu vừa xuống xe đã bị biệt thự lớn giống như cung điện làm cho kinh ngạc, cô bé kích động nói: “Ba mẹ, thật sự là cung điện này! Tuyệt quá, Tiếu Tiếu được sống trong cung điện rồi!”

Trong căn biệt thự rộng lớn, Tiếu Tiếu vui vẻ chạy nhảy không ngừng như chú chim nhỏ.

Nhìn con gái vui mừng nhảy nhót, hai vợ chồng ai cũng mãn nguyện.

Tần Nhã vẫn chưa biết chuyện của Tập đoàn Nhạn Chấn, đến ba giờ tối chưa thấy Tần Yên về cô mới hơi lo lắng: “Sao Yên vẫn chưa về?”

Cô vừa lấy điện thoại ra xem thời gian thì tình cờ lướt thấy mấy mẩu tin tức nổi bật nhất ở Giang Châu, tất cả đều là tin liên quan đến Tập đoàn Nhạn Chấn.

“Tập đoàn Nhạn Chấn xem mạng người như cỏ rác, sử dụng hình phạt nghiêm khắc bức cung trước mặt mọi người, ép nhân viên nhảy lầu tự sát!”

“Giám đốc công ty con ở Giang Châu của Tập đoàn Nhạn Chấn có quan hệ nam nữ bất chính, lạm dụng chức quyền!”

“Tổng giám đốc công ty con ở Giang Châu của Tập đoàn Nhạn Chấn bị bắt, người tình nhanh chóng nhận chức, thay thế chức vị!”

Mấy tin tức liên tiếp đều liên quan đến Tập đoàn Nhạn Chấn.

Tần Nhã mở bừa một tin ra, sau khi đọc xong nội dung thì cô tái mặt.

Dương Chấn đang chơi cùng Tiếu Tiếu, cô hỏi: “Dương Chấn, tổng giám đốc Lạc bị bắt, Yên tạm thời làm tổng giám đốc, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

Cô chỉ biết Dương Chấn có quan hệ thân thiết với Lạc Khải, nhưng không biết Dương Chấn có liên quan đến Tập đoàn Nhạn Chấn, cô đã đọc những tin tức vừa rồi, cũng biết nữ chính trong những tin đó chính là Tần Yên.

“Lạc Khải tự thú, trong chuyện này còn có những bí mật khác, ông ấy sẽ được ra sớm thôi, nhưng mấy ngày này cần Yên phải một mình đối mặt, xử lý mọi việc trong công ty.”

Dương Chấn nói, sau một chút do dự anh nói thêm: “Anh là chủ tịch hội đồng quản trị Tập đoàn Nhạn Chấn! Đề bạt Yên là ý của anh.”

Anh nói câu này xong, Tần Nhã ngây ra.

“Chủ tịch hội đồng quản trị Tập đoàn Nhạn Chấn? Anh là người của gia tộc Vũ Văn?”

Tần Nhã giật mình nhận ra, hai mắt cô đỏ bừng, nhìn chằm chằm Dương Chấn hỏi: “Rốt cuộc anh còn bao nhiêu chuyện giấu em nữa?”

Ngoài đau buồn, trong lòng cô còn hơi chua xót, Tần Yên còn biết nhiều chuyện về Dương Chấn hơn cô.

Dương Chấn suy nghĩ một lát rồi nói: “Nhã, anh không định giấu em, nhưng anh không muốn em phải đối mặt với những chuyện này cùng anh.”

“Anh luôn miệng nói yêu em, nói em là vọ anh nên mới giúp đỡ em rất nhiều chuyện, nhưng những gì anh làm đâu có từng coi em là vợ anh?”

Nước mắt Tần Nhã chợt trào ra, cô khóc nói: “Lẽ nào ở trong mắt anh, emlà loại phụ nữ chỉ có thể đồng cam, không thể cộng khổ?”

“Không phải, sao anh lại nghĩ về em như vậy?”

Thấy Tần Nhã khóc, Dương Chấn lập tức quýnh lên.

“Anh biết vợ chồng là thế nào không? Vợ chồng là có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chịu!”

Tần Nhã vừa khóc vừa nói: “Vợ chồng thật sự là khi gặp khó khăn có thể cùng nhau vượt qua, khi hạnh phúc có thể cùng nhau tận hưởng.”

“Chứ không phải anh tự cho là tốt cho em, như vậy sẽ chỉ khiến em cảm thấy khoảng cách với anh càng ngày càng lớn.”

Dương Chấn sửng sốt một hồi, anh chưa từng nghĩ đến những điều này, anh chỉ không muốn thêm gánh nặng tâm lý cho Tần Nhã nên mới không nói quan hệ của mình với gia tộc Vũ Văn.

Nhưng không ngờ đây không phải điều Tần Nhã muốn, điều mà cô muốn rất đơn giản, đó là được cùng anh đồng cam cộng khổ.

Dương Chấn luôn cho rằng Tần Nhã vẫn chưa chịu chấp nhận mình, mãi đến khi cô nói ra những lời này, anh mới nhận ra trong lòng Tần Nhã, mình đã là chồng cô.

“Nhã, anh xin lỗi!”

Hồi lâu sau, Dương Chấn mới xin lỗi với vẻ mặt chân thành, anh nghiêm túc nói: “Từ nay về sau anh sẽ không giấu em chuyện gì nữa!”

Đêm đã về khuya, Tiếu Tiếu ngủ say trong vòng tay Tần Nhã, dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, hai vợ chồng nằm trên giường nhưng không thể ngủ được.

“Họ của anh là Dương, sao lại trở thành người của gia tộc Vũ Văn?”

Tần Nhã không phải kiểu phụ nữ gây sự vô cớ, bây giờ hết giận, cô chủ động nói chuyện với Dương Chấn.

“Từ ngày anh và mẹ bị đuổi khỏi gia tộc, anh đã theo họ Dương của mẹ, không còn liên quan gì đến gia tộc Vũ Văn nữa.”

Dương Chấn đột nhiên lên tiếng, lần đầu tiên anh nói với Tần Nhã về quá khứ của mình: “Còn Tập đoàn Nhạn Chấn là sự nghiệp do mẹ anh một tay lập nên trước khi biết người đó.”
Bình Luận (0)
Comment