Chàng Rể Chiến Thần

Chương 1192

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chỉ trong nháy mắt, cảnh giới võ đạo của Satan đột phá đến Thần Cảnh hậu kỳ.

Không dừng lại ở đó, hơi thở võ đạo trong cơ thể hắn ta còn đang không ngừng mạnh lên, đến đỉnh của Thần Cảnh hậu kỳ mới dừng lại.

Chỉ cách Thần Cảnh đỉnh phong một bước.

"Mày... Sao mày có thể?"

Thủ lĩnh Hồng Trần hoảng hốt, vẻ mặt khó tin.

Satan gia nhập tổ chức đã được mười mấy năm, thực lực của hắn ta thế nào ông ta biết rõ hơn bất cứ ai.

Bất cứ sát thủ nào khi gia nhập tổ chức đều phải chịu sự kiểm soát nghiêm ngặt, ngay cả mười tám đời tổ tông cũng bị điều tra rõ ngọn ngành.

Chỉ khi chắc chắn sát thủ này không có vấn đề, Hồng Trần mới nhận.

Tuy nhiên, Satan lại không bị phát hiện thân phận là tàn dư của thôn Gran, nơi đã bị thủ lĩnh Hồng Trần tiêu diệt.

Không chỉ vậy, đến cảnh giới võ đạo chân chính của hắn ta là gì, ông ta cũng không biết.

"Nếu cho tao thêm mười năm, cảnh giới của tao sẽ cao hơn mày!"

Satan ngạo nghễ, trầm giọng nói: "Tao vốn định chờ đến khi vượt xa mày mới báo thù rửa hận".

"Không ngờ hôm nay lại tìm được cơ hội, tao phải kết liễu mày để báo thù diệt tộc!"

Dứt lời, hắn ta biến mất tại chỗ, xông về phía thủ lĩnh Hồng Trần.

Giờ phút này, Dương Thanh lại biến thành người ngoài cuộc, nhất thời hơi mờ mịt.

Thật ra anh hoàn toàn có thể bỏ đi ngay lúc này, dù sao vừa rồi Satan cũng đã nói những kẻ đó muốn lấy mạng anh, ngay cả một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong như thủ lĩnh Hồng Trần cũng phải khúm núm với họ.

Điều này cho thấy cảnh giới võ đạo của họ tuyệt đối là Thần Cảnh đỉnh phong, hơn nữa không phải chỉ có một người.

Cục diện này không hề có lợi với anh.

Nhưng nếu không làm rõ những kẻ đó là ai, lòng anh lại càng bất an.

Lúc này Satan đã lao đến trước mặt thủ lĩnh Hồng Trần, đá một chân ra.

"Phịch!"

Thủ lĩnh Hồng Trần vội cản lại, nhưng vì đã bị Dương Thanh đánh cho bị thương nặng nên sức mạnh giảm sút.

Thủ lĩnh nói mình có thể bộc phát ra thực lực Thần Cảnh hậu kỳ thật ra chỉ là khoác lác mà thôi.

Với tình trạng bây giờ, ông ta có thể thi triển được sức mạnh ở mức Thần Cảnh trung kỳ là đã cố lắm rồi.

Nhưng dù sao cũng là thủ lĩnh của tổ chức Hồng Trần nên ông ta có kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, Satan chỉ đánh trúng chiêu đầu rồi không chạm vào cơ thể ông ta được nữa.

"Satan, tao cho mày cơ hội cuối cùng, hợp lực với tao khống chế Dương Thanh, nếu không, khi những kẻ đó đến, mày và Dương Thanh chỉ còn đường chết mà thôi!"

Thủ lĩnh Hồng Trần vừa tránh né vừa tức giận nói.

"Câm miệng!"

Satan phẫn nộ quát, không ngừng tiếp cận ông ta và điên cuồng công kích.

Sắc mặt thủ lĩnh Hồng Trần khó coi vô cùng, không ngờ một trong hai cánh tay đắc lực của bản thân lại muốn giết mình.

Người còn lại thì đang bị thương nặng, nằm một bên, đến sức bò dậy cũng không có.

Còn những sát thủ khác của tổ chức thì không có lấy một người là cao thủ Thần Cảnh, hoàn toàn không giúp được ông ta.

Chưa kể bên cạnh còn có một cao thủ có thể đánh bại Thần Cảnh đỉnh phong.

Dường như giờ đây ông ta chỉ có thể liều chết đánh một trận.

"Satan, do mày ép tao!"

Mặt mày thủ lĩnh Hồng Trần dữ tợn, ông ta lấy một lọ nước thuốc màu đỏ ra uống.

"Cản ông ta lại nhanh lên!"

Dương Thanh gào thét.

Nếu không vì đang cách thủ lĩnh Hồng Trần quá xa thì anh đã xông lên ngăn cản rồi.

Nhưng lúc Dương Thanh hét lên thì đã muộn, ông ta uống cạn sạch nước thuốc màu đỏ trong chiếc lọ thủy tinh.

Nét mặt Satan sa sầm, cau mày nói: "Mày uống cái gì vậy?"

Chợt một hơi thở cuồng bạo vô cùng nguy hiểm toát ra từ thủ lĩnh Hồng Trần.

Đến Dương Thanh cũng cảm nhận được mối nguy cơ rất lớn.

Khí thế trên người thủ lĩnh hồng trần cuồn cuộn như lốc xoáy.

Ông ta vốn bị Dương Thanh đánh trọng thương nhưng cảnh giới võ đạo đã khôi phục trở lại Thần Cảnh đỉnh phong.

Tuy nhiên, điều làm anh khϊế͙p͙ sợ hơn là hơi thở cuồng bạo trên người thủ lĩnh Hồng Trần vẫn đang tiếp tục tăng lên nhanh chóng.

"Chuyện này là sao?"

Dương Thanh vô cùng hoảng hốt.

Thủ lĩnh Hồng Trần chỉ uống nước thuốc màu đỏ đấy mà cảnh giới võ đạo lại tăng một cách đáng sợ.

Mặc dù Dương Thanh cũng có bí pháp cưỡng chế tăng thực lực nhưng tuyệt đối không có tác dụng mạnh mẽ như thứ thuốc đó.

"Gào..."

Đôi mắt của thủ lĩnh Hồng Trần bất chợt đỏ như máu, ông ta ngẩng mặt lên trời gầm thét, mặt đất xung quanh từ từ nứt nẻ thành hình mạng nhện.

Satan cũng cảm giác được mối nguy cơ, hoảng hốt lùi ra sau mấy chục mét.

"Vút!"

Nhưng ngay lúc này, thủ lĩnh Hồng Trần cũng cử động, biến mất tại chỗ.

"Ầm!"

Giây kế tiếp, Satan đang cách ông ta mấy chục mét bị một đòn đánh bay.

"Phụt!"

Khoảnh khắc bị ông ta đánh trúng, Satan hộc máu, hơi thở bỗng chốc yếu ớt.

Dương Thanh mở to hai mắt: "Mạnh đến thế sao?"

"Không ổn rồi! Ông ta muốn giết Satan!"

Đột nhiên cảm giác được sát ý mãnh liệt đến từ thủ lĩnh Hồng Trần, anh không do dự giẫm chân xuống đất, xông về phía ông ta.

Satan bị đánh ngã chưa kịp đứng lên đã cảm giác được mình bị một luồng sát ý khủng bố bao phủ, mặt xám như tro tàn.

Ánh mắt hắn ta tràn ngập sự không cam tâm, khó khăn lắm mới chờ được cơ hội báo thù rửa hận, nào ngờ hắn ta đã đánh giá thấp thực lực của thủ lĩnh Hồng Trần.

Đối mặt với thủ lĩnh đang trong trạng thái này, Satan hoàn toàn không có sức đánh trả, chịu một đòn đã bị thương nặng.

"Chết đi!"

Thủ lĩnh Hồng Trần lạnh lùng quát một câu.

Ông ta lại biến mất, lần này chắc chắn phải giết chết Satan.

Những sát thủ đang đứng xung quanh đã bị dọa cho sững sờ, không dám động đậy.

"Oành!"

Ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Dương Thanh che trước mặt Satan, tung một cú đấm ra chống lại quả đấm của thủ lĩnh Hồng Trần.

"Ầm ầm ầm!"

Trong nháy mắt, mặt đất dưới chân họ lập tức vỡ nát.

"Cậu Thanh!"

Thấy Dương Thanh bảo vệ mình, Satan vừa ngỡ ngàng vừa biết ơn anh.

Vừa rồi hắn ta đã chuẩn bị tinh thần bị giết nhưng lòng vẫn không cam, mà dù có thế nào thì hắn ta cũng không tin nổi Dương Thanh lại cứu mình.

"Thằng khốn! Chết đi!"

Thủ lĩnh Hồng Trần phẫn nộ gầm lên, tung một cú đấm khác ra.

"Uỳnh uỳnh uỳnh!"

Hai người điên cuồng đánh nhau, uy lực cuồng bạo hủy diệt đất đá xung quanh.

Dương Thanh cũng cực kỳ khϊế͙p͙ sợ, anh cảm giác được thủ lĩnh Hồng Trần này đang trên bờ mất kiểm soát.

Nhất là đôi mắt đỏ ngầu kia, như một con dã thú đang nổi điên vậy.

"Rốt cuộc tên này đã uống thuốc gì?"

AnhChiến Thần Ở Rể - Chương 1192: Thủ lĩnh trở nên cuồng bạo

Bình Luận (0)
Comment