Chàng Rể Chiến Thần

Chương 123

Dương Chấn sững sờ, không ngờ lại bị người này trỏ súng vào đầu.

Nếu như anh nhớ không lầm thì đây là lần thứ ba rồi.

Lần đầu tiên là ở nhà họ Cung, chỉ có điều một người đàn ông vạm vỡ xuất hiện, dẫn hết tất cả mọi người trong nhà họ Cung đi, nếu không phải nhà họ Cung còn có giá trị lợi dụng thì bọn họ đã sớm bị tiêu diệt rồi.

Lần thứ hai là ở nhà Châu Thành Dương, mười mấy tay súng lập tức bị Dương Chấn giết ngay tức thì, gia tộc cũng bị tiêu diệt.

Đây là lần thứ ba, đột nhiên Dương Chấn cảm thấy buồn cười, mình đến Giang Châu còn chưa đến hai tháng mà đã bị người ta trỏ súng vào đầu đến tận ba lần.

Lúc Tần Nhã và Tô San nhìn thấy cảnh tượng này, bọn họ hơi ngẩn ngơ, bọn họ chỉ là những cô gái yếu ớt, có bao giờ gặp phải cảnh tượng như thế này.

Tần Nhã gần như chặn trước mặt Dương Chấn trong vô thức, nhưng vào lúc này, Dương Chấn lại nắm chặt tay cô, bảo vệ cô ra sau lưng mình.

“Ông chủ Lưu, ông chơi được mà không dám nhận thua à?”

Dương Chấn híp mắt, không hề sợ hãi một chút nào, bây giờ anh vẫn còn đang đeo mặt nạ, người khác không thể nhìn thấy.

“Nhóc con, tôi đã nhận thua rồi, cũng đồng ý trả hai cô gái này cho cậu, nhưng tôi không hề nói sẽ cho cậu đi.”

Lưu Khải uy hiếp: “Bây giờ tôi cho cậu hai sự lựa chọn, đầu tiên, sau này phải làm việc cho tôi, lương mỗi năm là ba mươi tỷ, thứ hai, cậu để mạng lại đây.”

Sở dĩ Lưu Khải rút súng, không phải là vì muốn lấy mạng Dương Chấn mà là vì đánh giá cao thủ đoạn của anh, rõ ràng biết anh giở trò nhưng ông ta lại chẳng biết rốt cuộc anh đã giở trò như thế nào.

Một khi giữ người như vậy ở lại bên cạnh mình, thế thì thành Vương giả sánh vai với bốn gia tộc Giang Châu chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.

“Hai người ra ngoài đợi anh đi.”

Đột nhiên Dương Chấn nói với Tần Nhã.

Bây giờ Tần Nhã cũng không nghĩ đến việc làm lộ quan hệ giữa mình và Dương Chấn nữa rồi, cô nắm chặt tay anh, nói với vẻ mặt căng thẳng: “Thế anh phải làm sao?”

Tô San vẫn luôn cho rằng Dương Chấn là người xấu muốn thắng cược để chiếm lấy bạn của mình, cho đến giờ phút này, cô ta mới nhận ra hình như mọi chuyện không giống như những gì cô ta nghĩ.

Cô ta không biết nhưng Lưu Khải đã biết từ lâu rồi.

Dù gì đây cũng là địa bàn của mình, lúc biết có hai người đẹp tuyệt trần đến đây, ông ta đã biết Tần Nhã đi chung với Dương Chấn.

Dương Chấn nhìn Tần Nhã với vẻ mặt dịu dàng: “Nhã, tin anh đi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, nghe lời anh, các em ra ngoài đợi anh.”

Giọng nói của anh đong đầy từ tính, khiến cho Tần Nhã muốn đồng ý trong vô thức, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại, Tần Nhã vẫn cảm thấy lo lắng vô cùng.

“Tin tưởng anh!”

Dương Chấn hết sức nghiêm túc, Tần Nhã biết nếu như tiếp tục ở đây thì chỉ tổ liên lụy đến Dương Chấn mà thôi, cuối cùng cô cũng đồng ý, nói với đôi mắt đỏ bừng: “Em đợi anh ở ngoài, nếu anh có chuyện thì em cũng không sống một mình đâu.”

“Yên tâm đi, anh sẽ không xảy ra việc gì đâu, ra ngoài đợi anh đi!” Dương Chấn vừa cười vừa nói.

Đến bây giờ Tần Nhã mới gật đầu, cô kéo Tô San cùng rời khỏi nơi này.

Ngoại trừ Dương Chấn ra, những người khác trong phòng riêng đều là người của Lưu Khải, tất cả mọi người đều nhìn Dương Chấn với vẻ đùa bỡn.

“Hình như cậu không sợ tôi một chút nào hết nhỉ?”

Đột nhiên Lưu Khải cất tiếng hỏi, gương mặt ông ta có vẻ hơi nghiêm túc, dáng vẻ bình tĩnh của Dương Chấn khiến cho ông ta cảm thấy hơi áp lực.

Thái độ của Dương Chấn lúc ngồi chơi bài khiến cho ông ta cảm thấy bất an.

Dương Chấn chợt đi về trước, người cầm súng là Lưu Khải, thế nhưng bây giờ ông ta lại cảm thấy hơi sờ sợ, bàn tay cầm súng hơi run rẩy.

Những người khác nhìn thấy thế đều rút súng từ trong áo vest ra, bọn họ đều hướng họng súng về phía Dương Chấn.

Dương Chấn không hề ngừng bước, anh đi thẳng đến vị trí mình vừa ngồi ban nãy, tùy tiện tháo mặt nạ xuống, đặt lên trên bàn bài rồi ngồi xuống.

Lúc người đàn ông đầu trọc đứng bên cạnh Lưu Khải nhìn thấy mặt Dương Chấn, đồng tử ông ta co rụt lại, giống như nhìn thấy ai đáng sợ lắm vậy.

“Chỉ là Giang Châu nho nhỏ thôi, không có ai đủ tư cách bắt tôi làm việc cho người ấy, anh lại càng không có tư cách này.”

Gương mặt Dương Chấn rất điềm tĩnh, anh tiện tay cầm lá bài trên bàn lên, bắt đầu chơi đùa.

“Vậy là cậu lựa chọn con đường thứ hai, con đường chết à?” Lưu Khải nghiến răng.

Vào lúc này, đột nhiên ông ta có cảm giác cưỡi hổ khó xuống, ban nãy nếu như để Dương Chấn đi thì sẽ không xảy ra chuyện này, nhưng làm cũng đã làm rồi, chỉ có thể cắn răng tiếp tục mà thôi.

“Anh cảm thấy mình có thể giết tôi được sao?” Đột nhiên Dương Chấn bật cười, nụ cười của anh rất quỷ dị.

Sự sợ hãi thoáng hiện lên trong mắt Lưu Khải, Dương Chấn bị nhiều họng súng như thế trỏ vào đâu nhưng vẫn không hề sợ hãi chút nào, anh lại còn thản nhiên mỉm cười, loại người như thế này, hoặc là đồ ngốc, hoặc là một tên điên.

Ông ta có thể ép mình nhận thua thì tất nhiên không phải là đồ ngốc, thế thì chỉ có thể là đồ điên mà thôi.

“Có phải cậu cảm thấy bên ngoài những người là người, chỉ cần tôi nổ súng thì sẽ làm chính mình bị bại lộ không?”

Lưu Khải chỉ có thể nghĩ đến khả năng này, ông ta cắn răng mà nói: “Nhưng tôi có thể nói cho cậu biết, ở trên tầng này, tôi chính là Vương, đừng nói là trong phòng riêng, cho dù ở bên ngoài thì tôi giết chết cậu cũng chẳng gặp phải chuyện gì cả, cậu có tin hay không?”

“Lắm lời thật!”

Dương Chấn cười khẩy, anh đảo mắt nhìn mọi người rồi nói: “Tôi cho các người cơ hội lên chức, ai giết ông ta thì thế lực thế giới ngầm Giang Châu sẽ thuộc về kẻ đó.”

Lưu Khải trợn tròn mắt, không ngờ Dương Chấn lại dám cám dỗ người của ông ta giết ông ta để lên chức.

“Nhóc con, tao thấy mày chán sống rồi đó…”

Gương mặt ông ta toát lên vẻ tức giận, vẫn còn chưa nói dứt lời, đột nhiên sau gáy lạnh lẽo, không cần nghĩ cũng biết là súng.”

“Cường đầu trọc, mày muốn làm con mẹ gì đấy?”

Những người khác thấy Cường đầu trọc làm như thế đều lần lượt chuyển họng súng, nhắm thẳng vào tên đầu trọc.”

Dương Chấn nhìn cảnh tượng này với vẻ hứng thú, anh đã từng gặp cái tên đầu trọc này rồi, cũng biết ông ta là Vương Cường, ông chủ của Bất Dạ Thành, lần trước giăng bẫy lừa Tần Đại Quang thiếu nợ ông ta mười lăm tỷ, kết quả lại nhận được một xe tải tiền.

Lưu Khải không dám quay đầu lại, ông ta cắn răng nghiến lợi: “Vương Cường, đm mày bị điên à, dám cầm súng dí vào đầu tao hay sao?”

“Lưu Khải, bớt lắm lời đi, kêu người của mày bỏ súng xuống, bằng không tao sẽ bắn chết mày!”

Gương mặt Vương Cường có vẻ rất hung hãn, ánh mắt toát ra vẻ thù hận.

“Mày dám!” Lưu Khải gào lên đầy tức giận.

“Thử xem sao?”

Vương Cường vừa nói chuyện vừa đặt ngón tay lên cò súng, dường như Lưu Khải đã nghe được tiếng răng rắc, gương mặt ông ta trắng bệch, ông ta gào lên đầy tức giận: “Mẹ mày, mày bỏ súng xuống mau!”

Đến bây giờ Vương Cường mới dừng bàn tay đang đặt trên cò quay súng, nhưng sát ý trong mắt vẫn mạnh mẽ như ban nãy.

“Vương Cường, mặc dù tao nuốt Bất Dạ Thành của mày, nhưng tao cũng không đối xử tệ với mày, tao đã đề bạt mày lên làm quản lý thứ hai của Vương Giả Chi Thành, bây giờ mày lại dí súng vào đầu tao, tại sao hả?” Lưu Khải không cam tâm.

“Đm mày tưởng tao ngu à?”

Vương Cường gào lên đầy tức giận: “Kêu tao làm quản lý thứ hai cho mày thì có ích lợi gì? Một chút quyền hạn thực tế cũng không có thậm chí còn bị mày giám sát, sở dĩ mày giữ tao ở bên cạnh là để khống chế đàn em cũ của tao? Đợi đến mày hoàn toàn khống chế được Bất Dạ Thành thì đó là ngày chết của tao.”

“Mày đừng kích động, nếu như mày không muốn làm quản lý thứ hai thì tao có thể trả Bất Dạ Thành lại cho mày.”

Lưu Khải vừa mới nói dứt lời, đột nhiên ông ta ngồi xuống, cùng lúc đó, họng súng đang nhắm về phía Dương Chấn chợt chuyển hướng, trỏ vào cằm của Vương Cường, ngón tay của ông ta đặt trên cò súng, hành động rất lưu loát.

Vương Cường không ngờ rằng Lưu Khải còn dám cử động khi bị mình dí súng vào đầu, lúc ông ta nhận ra phải chuyển họng súng thì súng của Lưu Khải đã nhắm thẳng vào ông ta rồi.

“Đi chết cho tao!”

Gương mặt Lưu Khải hết sức hung hãn, ông ta bóp cò ngay tức thì.
Bình Luận (0)
Comment