Chàng Rể Chiến Thần

Chương 1235

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặc dù đứng cách rất xa nhưng mỗi cử động của Dương Thanh đều khiến con tim mỗi người có mặt ở đây phải run rẩy.

"Cậu ta muốn làm gì?"

Long Khoa nhíu mày, đáy mắt tiết lộ đôi phần sợ hãi.

Diệp Xung cũng khẩn trương ra mặt, trước đây, khi Thượng Quan Nhu đưa ra đề nghị liên hợp đối phó với Lưu lão quái, anh ta không đồng ý.

Đoàn Vô Nhai cũng lo lắng lắm, tuy trước đó ông ta đã lựa chọn đứng về phía Thượng Quan Nhu, giúp Dương Thanh một tay, nhưng tình trạng hiện giờ của Dương Thanh như thế, ai biết anh muốn làm gì.

Bên phía Hiệp hội Võ thuật, Hoa Anh Kiệt cũng chau mày, sắc mặt cũng lộ vẻ lo lắng.

"Anh Thanh, anh định làm gì thế? Anh đừng làm em sợ!"

Mã Siêu căng thẳng tột cùng, gọi Dương Thanh.

Dương Thanh lúc này như thể đã biến thành một người khác, ngay cả Mã Siêu cũng cảm thấy vô cùng xa lạ.

Thượng Quan Nhu đứng cạnh đó, gương mặt xinh đẹp đã tràn đầy sợ hãi.

"Vèo!"

Ngay dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Dương Thanh đột nhiên biến mất tại chỗ.

"Đâu rồi?"

Mọi người lập tức trợn mắt nhìn.

Một người có tốc độ mau đến đâu thì chí ít những cao thủ Thần Cảnh cũng nên cảm nhận được mới phải.

Nhưng lần này, Dương Thanh như thể vừa dịch chuyển tức thời, bọn họ căn bản không hề cảm nhận được Dương Thanh di chuyển về phía nào.

Có điều, nỗi sợ hãi Dương Thanh mang tới cho bọn họ vẫn chưa dừng lại ở đó.

Mỗi người đều lộ vẻ lo âu, chỉ sợ khi Dương Thanh xuất hiện trở lại, sẽ dừng chân trước mặt mình.

"Uỳnh!"

Đúng lúc này, một tiếng động lớn vang lên, một bóng người bị ném văng tới như quả bóng cao su, rơi thật mạnh xuống đất, đồng thời kẻ đó cũng hộc một ngụm máu tươi.

"Lưu lão quái!"

Khi thấy rõ kẻ bị ném xuống đất hộc máu chính là Lưu lão quái, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt lên.

Cho đến giờ, bọn họ mới nhớ tới, còn có Lưu lão quái ở đây.

Trước đó, Dương Thanh bỗng nhiên trở nên điên cuồng, mất lí trí, bọn họ hoảng hốt mà quên mất sự tồn tại của Lưu lão quái này. Nhưng hiện giờ, một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong như Lưu lão quái lại bị người ta quật xuống đất như một con chó.

"Xin cậu Thanh tha mạng!"

Lưu lão quái quỳ trên mặt đất, lớn tiếng cầu xin.

Sắc mặt lão ta tràn đầy sợ hãi.

"Là Dương Thanh!"

Đám người ở đây rốt cuộc cũng nhận ra, kẻ nào vừa tìm thấy và lôi cổ Lưu lão quái ra, đồng thời còn khiến lão ta trọng thương.

"Uỳnh!"

Giây tiếp theo, thân thể Lưu lão quái lại bay vèo ra như một quả bóng cao su, nặng nề nện xuống phế tích võ quán Yến Đô.

"Uỳnh uỳnh uỳnh!"

Nhưng chuyện này còn chưa kết thúc, ngay sau đó, thân thể của Lưu lão quái lại bị nện xuống đất thật mạnh như đạn pháo.

Không ai có thể thấy rõ bóng dáng Dương Thanh di chuyển, nhưng bọn họ đều biết, người đang ra tay hành hạ Lưu lão quái nhất định là Dương Thanh.

Vài giây ngắn ngủi trôi qua, Lưu lão quái đã nằm liệt trên mặt đất, khắp người dính đầy máu tươi.

Mặt đất thì đã lởm chởm những chiếc hố hình người.

Dương Thanh cùng mái tóc bạc rốt cuộc xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Anh bước từng bước lại gần Lưu lão quái, gương mặt góc cạnh như được chạm khắc ra hoàn toàn không hề có chút giận dữ nào mà lại hết sức bình thản.

"Chết đi!"

Mọi người chợt nghe thấy một tiếng quát như tiếng tử thần gọi, giây tiếp theo, Dương Thanh giơ một chân, nhắm thẳng đầu Lưu lão quái, đạp thật mạnh xuống.

Tất cả đều khẳng định rằng, nếu một cước này hạ xuống, đầu Lưu lão quái chắc chắn sẽ nát nhừ.

Thấy chân Dương Thanh đã sắp hạ xuống đến nơi, Lưu lão quái tuyệt vọng trợn to mắt, nhưng ngay trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, một hơi thở võ thuật khủng bố chợt bao phủ toàn bộ chốn này.

"Uỳnh!"

Giây tiếp theo, một tiếng động lớn vang lên, dưới một quyền này, Dương Thanh bị đẩy lùi lại phía sau, hai chân trượt dài trên mặt đất ba, bốn mét mới dừng lại được.

Trước mặt Lưu lão quái lúc này vừa xuất hiện một gã đàn ông cao to lực lưỡng, chiều cao chừng 1m9, hơi thở võ thuật trên người kẻ này vô cùng khủng bố.

"Cao thủ Siêu Phàm Cảnh!"

Đồng tử của Hoa Anh Kiệt đột nhiên co rút lại, nhìn kẻ vừa tới, vẻ không thể tin nổi.

Tính cả Dương Thanh và Vương Chiến thì đây là cao thủ Siêu Phàm Cảnh thứ ba lão ta nhìn thấy trong ngày hôm nay.

Lão ta hoàn toàn không hề nghi ngờ chuyện gã đàn ông lực lưỡng kia đã tiến vào Siêu Phàm Cảnh, dầu gì bản thân lão ta cũng đã là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, nhưng uy lực toát ra từ gã đàn ông cao lớn kia lại vẫn khiến lão ta khó thở.

Loại uy lực này, chắc chắn phải xuất phát từ người của cao thủ Siêu Phàm Cảnh.

Mã Siêu thoáng di động thân mình, nhào tới đứng bên cạnh Dương Thanh, cảnh giác nhìn gã đàn ông cao lớn đó.

"Tha được thì nên tha đi, Lưu lão quái, tôi mang đi!"

Bỗng nhiên, gã đàn ông trung niên đó lên tiếng.

Giọng điệu của ông ta cực kì ngang nhiên, như thể ông ta muốn mang ai đi thì không kẻ nào có thể ngăn cản nổi.

"Lão già này, phải chết!"

Rốt cuộc Dương Thanh cũng lên tiếng, anh nhìn về phía người trung niên cao lớn kia, ý chí chiến đấu bắt đầu hừng hực.

"Hừ!"

Người trung niên cao lớn lạnh lùng nói: "Cậu chỉ vừa bước một chân vào Siêu Phàm Cảnh mà đã dám lớn lối như vậy à? Nếu thật sự tiến vào Siêu Phàm Cảnh chẳng phải sẽ càng kiêu ngạo hay sao?"

"Nếu đã vậy, dĩ nhiên tôi đây không thể tha cho cậu được rồi!"

Lời vừa dứt, gã trung niên cao lớn kia thoáng di động, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Dương Thanh.

Ông ta vung một cánh tay, nắm tay to lớn đấm thẳng về phía trái tim Dương Thanh.

Trong chớp mắt, ngay chính Dương Thanh cũng cảm nhận được một hơi thở khủng khϊế͙p͙ không thể ngăn cản.

Ánh mắt anh tràn ngập lạnh lẽo, một hơi thở gần như ngang cỡ Siêu Phàm sơ kỳ bùng nổ từ cơ thể anh.

"Giết!"

Anh vung tay chém một quyền.

Chỉ là một quyền dứt khoát, không có động tác hoa mỹ nào, nhưng không gian xung quanh như thể bị sức mạnh đi kèm quyền này của anh xé rách toạc.

"Uỳnh!"

Nắm đấm của hai người đối đầu trong giây lát.

Thân thể Dương Thanh bỗng bị đẩy lùi bảy, tám bước, mà gã trung niên cao to kia chỉ phải lùi lại ba, bốn bước.

Dù vậy, điều này cũng đã khiến ông ta thoáng lộ vẻ khϊế͙p͙ sợ.

Ông ta có thể cảm nhận được, cảnh giới võ thuật của Dương Thanh vẫn chưa bước vào Siêu Phàm Cảnh, chính xác là thì hẳn đang là bán bộ Siêu Phàm Cảnh.

Tuy cách Siêu Phàm sơ kỳ chỉ nửa bước thôi nhưng chỉ có cao thủ Siêu Phàm Cảnh mới biết, nửa bước chênh lệch này lớn cỡ nào.

Vậy mà Dương Thanh lại có thể chống lại chiêu tấn công của ông ta, đồng thời chỉ lùi lại bảy, tám bước, mà chính mình cũng đã phải lùi lại ba, bốn bước.

"Từ bao giờ mà cao thủ Siêu Phàm Cảnh của Miêu Thành cũng dám đặt chân vào Yến Đô thế này?"

Ngay lúc này, một giọng nói từ trên trời giáng xuống, tựa như âm thanh của Thần, làm chấn động cả đất trời.

Đồng thời, một uy lực võ thuật khủng bố tràn xuống, đè lên toàn bộ khu vực này.

"Bịch!"

"Bịch!"

...

Dưới uy lực kinh khϊế͙p͙ đó, những cao thủ có cảnh giới dưới Thần Cảnh hậu kỳ đều quỳ phịch hai gối xuống đất.

Chỉ một luồng uy lực đã khiến các cao thủ dưới cảnh giới Thần Cảnh hầu kỳ phải quỳ xuống, có thể đoán được chủ nhân của giọng nói kia mạnh cỡ nào.

Gã trung niên cao to vừa nghe thấy giọng nói này, lập tức mặt mũi trắng bệch ra, mắt lộ vẻ sợ sệt khủng khϊế͙p͙, như thể vừa thấy được một nhân vật đáng sợ tột cùng.

Đồng thời, thân thể ông ta cũng bị đầy lùi vài bước, đợi khi ông ta dừng lại được, khóe miệng đã ứa máu tươi.

Cảnh tượng này khiến mỗi người có mặt ở đây đều rúng động cả tâm can.

Ngay cả Dương Thanh cũng tỏ ra hết sức căng thẳng, bởi vì chính anh cũng không thể cảm nhận được chủ nhân giọng nói kia hiện đang ở đâu.

"Cút!"

SauChiến Thần Ở Rể - Chương 1235: Phải để lại

Bình Luận (0)
Comment