Chàng Rể Chiến Thần

Chương 1247

Hai cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ đứng gần Dương Thanh nhất chỉ cảm thấy bầu trời trên đầu mình đã bị anh phong ấn.

“Lùi lại!”

Hai người phản xạ có điều kiện định lùi ra sau.

Nhưng bọn họ lại không thể động đậy, tinh thần hoảng hốt.

“Chuyện này…”

Hai người đưa mắt nhìn nhau, cơ thể vô thức run rẩy.

Bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết bản thân muốn lùi lại nhưng không thể nhúc nhích. Một luồng sức mạnh khủng bố như bàn tay vô hình đè bọn họ xuống đất.

Tuyết tháng sáu đã ngừng rơi từ lâu, trên mặt đất vẫn còn một lớp tuyết đọng thật dày.

Lúc này, lớp tuyết ấy đột nhiên bay múa giữa trời.

“Cậu ta… Cậu ta không bị sao?”

Long Khoa sợ run người, lắp bắp nói.

Sắc mặt Hoa Anh Kiệt cũng cực kỳ khó coi nhìn chằm chằm Dương Thanh. Lão ta có thể cảm nhận được, khí tức võ thuật trên người anh mạnh hơn Thần Cảnh đỉnh phong rất nhiều.

“Chẳng lẽ cậu ta đột phá Siêu Phàm Cảnh rồi sao?”

Lão ta chợt nghĩ tới gì đó, vẻ mặt khó tin.

Thượng Quan Nhu vốn đang lo lắng cho Dương Thanh cũng trợn mắt há mồm.

Hai cao thủ Thần Cảnh, một người đấm vào ngực Dương Thanh.

Người còn lại giơ chân giấu lưỡi dao nhắm thẳng đầu anh mà đá.

Sợ là cao thủ Thần Cảnh bình thường cũng phải chết dưới hai đòn tấn công kinh khủng như vậy.

Thế nhưng bọn họ lại không làm gì được Dương Thanh.

“Giết!”

Giọng nói lạnh lẽo bỗng vang lên.

Dưới ánh mắt khϊế͙p͙ sợ của mọi người, hai cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ đang đứng trước mặt Dương Thanh đột nhiên biến mất.

“Bịch!”

“Bịch!”

Hai tiếng va đập nặng trịch đồng loạt vang lên.

Đến khi mọi người bình tĩnh lại, cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ của Hiệp hội Võ thuật rơi xuống chân Hoa Anh Kiệt.

Còn cao thủ của Hoàng tộc họ Long lại ngã xuống dưới chân Long Khoa.

Cả hai cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ đều mất mạng!

“Chết… chết rồi sao?”

Long Khoa chết sững nhìn cao thủ nhà mình chết không nhắm mắt dưới chân, tim đập thình thịch.

Một cao thủ Thần Cảnh ở trong Hoàng tộc nào cũng có thực lực gần bằng người đứng đầu Hoàng tộc.

Bây giờ cả hai lại bị một người lấy mạng cùng lúc.

Mặt Hoa Anh Kiệt trắng bệch, không thể chấp nhận sự thật một người mới hai mươi tám tuổi mạnh hơn cả mình.

“Tốt!”

Đoàn Vô Nhai kích động rống lên.

Sau khi khϊế͙p͙ sợ, trong mắt Thượng Quan Nhu chỉ còn sự kính nể.

Dù Mã Siêu đã đoán Dương Thanh có thể dễ dàng lấy mạng hai cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ nhưng vẫn bị sức mạnh của anh làm kinh hãi.

Anh ta nắm chặt hai tay, kiên định nói: “Thực lực của anh Thanh lại tăng lên rồi. Mình nhất định phải cố gắng hơn nữa, nếu không sẽ không còn cơ hội đuổi kịp anh ấy nữa!”

Tuyết tháng sáu đã ngừng rơi, gió lốc cũng ngừng gào thét. Mây đen trên trời tản ra, ánh mặt trời chói lọi chiếu xuống.

Mặt đất vốn đang bị tuyết nhuộm trắng xóa, sau khi ánh nắng xuất hiện tuyết liền tan thành nước.

Dương Thanh đầu tóc bạc trắng đứng chắp tay giữa vòng quyết chiến.

“Dương Thanh!”

Hoa Anh Kiệt gằn giọng gọi tên anh.

Dương Thanh thản nhìn nhìn lão ta, cau mày hỏi: “Ông không phục à?”

“Chỉ dựa vào cậu cũng dám đòi tôi khâm phục?”

Hoa Anh Kiệt ngạo nghễ nói, dù biết thực lực của Dương Thanh rất khủng bố nhưng vẫn giữ thái độ kiêu ngạo.

“Không phục thì đã sao? Kẻ thua vẫn là ông!”

Ánh mắt Dương Thanh vô cùng tĩnh lặng, sâu trong đáy mắt giống như một hồ nước đọng yên ả.

“Nếu cậu không dùng thủ đoạn hèn hạ, sao tôi lại bị đánh ra khỏi vòng quyết chiến?”

Hoa Anh Kiệt giận dữ hét.

Khí thế Thần Cảnh đỉnh phong trên người lão ta bộc phát, ý chí chiến đấu bùng lên.

“Hội trưởng Hoa không dám chịu thua sao?”

Đoàn Vô Nhai cười lạnh nói: “Tất cả mọi người đều chứng kiến cuộc chiến giữa ông và cậu Thanh. Tôi nghĩ bản thân ông rất rõ ràng, cậu Thanh có dùng thủ đoạn hèn hạ hay không”.

“Không dám chịu thua lại còn lấy cớ!”

Thượng Quan Nhu cũng lên tiếng: “Không ngờ hội trưởng của Hiệp hội Võ thuật lại không dám chịu thua. Ông không sợ chuyện này truyền ra ngoài sẽ bị mọi người cười chê à?”

Vẻ mặt Hoa Anh Kiệt cực kỳ dữ tợn, lời nói của Đoàn Vô Nhai và Thượng Quan Nhu càng chọc giận lão ta.

Nếu là trước kia, có lẽ Diệp Xung và Long Khoa sẽ còn nhằm vào Dương Thanh. Nhưng lúc này cả hai đều câm như hến, trốn ở phía xa sợ bị anh phát hiện, chứ đừng nói là tiếp tục nhằm vào anh.

“Hội trưởng!”

Kim Cương sợ Hoa Anh Kiệt kích động lại đấu với Dương Thanh.

Một khi lão ta ra tay, chắc chắn chuyện hôm nay sẽ bị truyền ra ngoài. Sau này Hiệp hội Võ thuật sẽ trở thành trò cười cho các thế lực lớn khác.

Cao thủ của Hiệp hội Võ thuật cũng không ngóc đầu lên được.

Đương nhiên, quan trọng nhất là Kim Cương cũng cảm thấy Dương Thanh quá mạnh, Hoa Anh Kiệt mà đấu sẽ có khả năng bỏ mạng ở đây.

Hiệp hội Võ thuật có thành tựu như hôm nay phần lớn là nhờ thiên phú võ thuật siêu phàm của Hoa Anh Kiệt.

Nếu lão ta chết, thực lực của Hiệp hội Võ thuật sẽ sụt giảm nghiêm trọng.

Bất kỳ cao thủ nào của Hiệp hội Võ thuật cũng không muốn nhìn thấy điều này.

Hoa Anh Kiệt nhìn chằm chằm Dương Thanh, toàn thân hừng hực ý chí chiến đấu. Lão ta vẫn đang do dự không biết có nên đánh tiếp hay không.

“Tôi tuyên bố cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô chính thức kết thúc!”

Dương Thanh bỗng cao giọng nói.

“Dựa vào đâu mà cậu nói kết thúc là kết thúc?”

Hoa Anh Kiệt tức giận chất vấn.

Dương Thanh nhíu mày: “Một kẻ bại trận cũng có tư cách nói này nói nọ trước mặt tôi sao?”

“Nếu cậu chết, Vương của Yến Đô sẽ là tôi phải không?”

Hoa Anh Kiệt chợt hỏi.

Ánh mắt Dương Thanh dần lạnh xuống: “Ông muốn giết tôi à?”

“Cậu phải chết!”

Hoa Anh Kiệt nghiến răng nói, lôi ra một lọ thuốc thủy tinh.

“Liều thuốc hoàn mỹ!”

Dương Thanh giật mình hoảng hốt.

Anh là cao thủ duy nhất từng uống liều thuốc hoàn mỹ, đương nhiên biết rõ Hoa Anh Kiệt đang cầm cái gì.

“Không ngờ cậu lại biết đây là thuốc gì. Chắc là cậu cũng biết tôi uống thuốc này sẽ mạnh đến mức nào rồi chứ?”

Hoa Anh Kiệt cười nham hiểm.

Lão ta uống hết liều thuốc trước mắt mọi người.

“Ầm!”

Thoáng chốc, một luồng khí tức hủy diệt bộc phá trong người lão ta. Mặt đất dưới chân lão ta lập tức rạn nứt.

“Mọi người mau lùi lại nghìn mét!”

Dương Thanh cảm nhận được khí tức cuồng bạo trong người Hoa Anh Kiệt, vội vàng hô lên.

Bình Luận (0)
Comment