Chàng Rể Chiến Thần

Chương 132

Dương Chấn cũng sửng sốt, liếc Vương Cường một cái, sau đó nói: “Được, tôi đã biết rồi!”

“Là ông làm à?”

Cúp điện thoại, Dương Chấn nhìn về phía Vương Cường hỏi.

“Trung tâm tắm rửa ấy rất quan trọng với nhà họ Ngụy, trong cả Trung tâm tắm rửa Hoàng Hà, chỉ có mình Đinh Lộc là biết rõ nội tình thôi, trong thời gian ngắn, nhà họ Ngụy sẽ không biết được ở đây đã xảy ra chuyện đâu.”

Vương Cường bật cười khà khà, lại giải thích: “Tôi vừa cho Đinh Lộc hai con đường để lựa chọn, con đường thứ nhất, tôi ép cậu ta ký tên ấn dấu vân tay, sau đó đợi nhà họ Ngụy xử lý cậu ta ; con đường thứ hai, tôi cho cậu ta mười lăm tỷ, vĩnh viễn rời khỏi Giang Châu, cậu ta đã chọn con đường thứ hai.”

Dương Chấn bỗng nhiên hiểu ra, vỗ vỗ bả vai Vương Cường: “Làm tốt lắm!”

Được Dương Chấn khen ngợi, Vương Cường nhất thời vui mừng không chịu được, kích động nói: “Được làm việc cho ngài Dương, là vinh hạnh của tôi!”

“Ba, bây giờ ba đi tắm nhé!” Dương Chấn nhìn Tần Đại Quang, nói.

“Mọi người chờ ở đây nhé, anh đi mua cho ba bộ quần áo.”

Dương Chấn nói một câu với Tần Nhã, sau đó lại nhìn về phía Vương Cường bảo: “Ông đi với tôi một chuyến!”

Vương Cường tự mình lái xe, chở Dương Chấn rời khỏi đó.

Trên đường đi, Dương Chấn mới hỏi: “Trung tâm tắm rửa Hoàng Hà, rốt cuộc nơi này có gì bất thường vậy? Nhà họ Ngụy vậy mà lại có thể dựa vào một cái trung tâm tắm rửa, để phát tài được ấy hả?”

“Hơn hai mươi năm trước, nhà họ Ngụy vẫn chỉ là một gia tộc nhỏ bé, mà Trung tâm tắm rửa Hoàng Hà khi ấy còn chưa được gọi bằng cái tên này, mà hình như tên là Phòng tắm Hoàng Hà thì phải.”

“Sau này người đứng đầu của nhà họ Ngụy, Ngụy Thành Châu, không biết đào đâu ra được hai cô nàng người nước ngoài, thuộc loại hàng cực phẩm, còn là một đôi song sinh nữa.”

“Rất nhiều nhân vật lớn ở Giang Châu, đều có hứng thú với hai chị em người nước ngoài này, vì thế, rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn đã chủ động kết thân với Ngụy Thành Châu, cũng chính từ khi ấy, nhà họ Ngụy bắt đầu phất lên.”

“Sau khi nếm được quả ngọt rồi, Ngụy Thành Châu bắt đầu tìm kiếm những người đẹp cực phẩm từ khắp mọi nơi, hơn nữa đều còn rất non. Phát triển tới bây giờ, Trung tâm tắm rửa Hoàng Hà đã sớm trở thành căn cứ bí mật được các nhân vật lớn yêu thích nhất rồi, rất nhiều vụ làm ăn cũng được hoàn thành ở nơi này.”

“Bây giờ Trung tâm tắm rửa Hoàng Hà, nhìn bề ngoài thì không có gì khác biệt với những trung tâm tắm rửa bình thường khác, nhưng trên thực tế, ở tầng cao nhất của Trung tâm tắm rửa Hoàng Hà, tất cả đều là những người đẹp chất lượng cao.”

Vương Cường không giấu giếm chút nào, nói hết toàn bộ những gì mình biết cho Dương Chấn.

Trong mắt Dương Chấn xẹt qua một tia lạnh lẽo, không ngờ một gia tộc ở thành phố nhỏ, vậy mà lại dám kinh doanh loại chuyện dơ bẩn này.

“Lẽ nào không có ai quản việc đó hay sao?” Dương Chấn hỏi.

Vương Cường lắc đầu: “Ngài Dương, ngài nghĩ mà xem, nhà họ Ngụy bây giờ chính là gia tộc đứng đầu ở Giang Châu, hơn nữa người đứng tên pháp nhân của Trung tâm tắm rửa Hoàng Hà, chỉ là con rối bọn họ dựng lên thôi, cho dù có xảy ra chuyện thật, thì có sao chứ? Cùng lắm thì lại dựng lên một con rối khác thôi.”

“Lại nói, nhà họ Ngụy sớm đã không còn là gia tộc nhỏ yếu năm đó rồi, bây giờ khai phá bất động sản, mới là lĩnh vực kinh doanh trọng điểm của nhà họ Ngụy, Trung tâm tắm rửa Hoàng Hà cho dù quan trọng thật đấy, nhưng cho dù có bị hủy đi nữa, thì căn cơ của nhà họ Ngụy vẫn rất kiên cố, vẫn khó lòng lay động được.”

Nói xong, ánh mắt Vương Cường đột nhiên trở nên ngưng trọng, trầm giọng nói: “Ngài Dương, chuyện ngày hôm nay nhất thời có thể không bị truyền ra, nhưng rất nhanh thôi sẽ bị nhà họ Ngụy biết được, nhà họ Ngụy chắc chắn sẽ không chịu để yên đâu.”

“Tôi còn đang sợ nhà họ Ngụy để yên không làm gì đây này!”

Hai mắt Dương Chấn lóe lên tia sát ý, nhiệt độ trong xe dường như cũng tụt xuống mấy độ.

Nhà họ Ngụy có thể có được nguồn cung người đẹp chất lượng cao cuồn cuộn không dứt như vậy, nhất định rất nhiều cô gái trong đó là bị ép buộc tới, việc này đã động chạm đến giới hạn của anh rồi.

Dương Chấn cùng Vương Cường ra ngoài, chỉ là để hỏi thăm về chuyện Trung tâm tắm rửa Hoàng Hà, về phần mua quần áo cho Tần Đại Quang, Vương Cường đã sớm sắp xếp người đi mua rồi.

Sau khi lượn một vòng bên ngoài, Vương Cường lại lái xe đưa Dương Chấn tới Trung tâm tắm rửa Hoàng Hà, thuộc hạ của ông ta đã xách theo một túi quần áo lớn đứng chờ trước cửa.

“Trung tâm tắm rửa Hoàng Hà, liền giao cho ông xử lý, vẫn là câu nói đó, tôi không muốn trông thấy bất cứ giao dịch không trong sạch nào.”

Dương Chấn vẻ mặt nghiêm túc cảnh cáo, tiếp đó lại nói: “Ông lưu số điện thoại của tôi lại đi, sau này nếu gặp phải chuyện gì ông không xử lý được, thì có thể liên lạc với tôi.”

Vương Cường nhất thời mừng rỡ, tuy ông ta đã về dưới trướng Dương Chấn rồi, nhưng vẫn chưa có được phương thức liên hệ của Dương Chấn, bây giờ Dương Chấn chủ động nói ra số điện thoại của mình như thế, nghĩa là đã coi ông ta thành người của mình rồi.

“Ông không cần phải đi theo tôi nữa, đi làm việc của ông đi!”

Dương Chấn nhận lấy túi quần áo kia, dặn dò Vương Cường một câu, liền quay người đi vào Trung tâm tắm rửa Hoàng Hà.

Hai mươi phút sau, Tần Đại Quang mặc một thân quần áo Versace bước ra, không thể không nói, bộ đồ này mặc lên người ông ta, phù hợp cực kỳ.

Dù sao cũng là cha của hai cô con gái cực phẩm, dáng dấp của Tần Đại Quang vẫn không tệ, mái tóc dài cùng với cái cằm đầy râu, khiến ông ta có vẻ đẹp trai của người đã trải qua thăng trầm của cuộc sống.

“Ba, hóa ra ba đẹp trai như vậy à!”

Tần Yên ôm lấy cánh tay Tần Đại Quang, cười hì hì nói: “Sau này con cùng ba ra ngoài dạo phố, có khi lại bị nhận nhầm là bạn gái của ba ấy chứ!”

“Đừng nói lung tung! Không biết lớn nhỏ mà!”

Tần Đại Quang trừng Tần Yên một cái.

“Ba, Tiểu Yên không nói sai đâu ạ, ba đẹp trai thật mà!” Tần Nhã cũng cười nói.

“Năm nay ba đã năm mươi lăm tuổi, đã thành lão già rồi, làm sao còn dính dáng đến cái chữ đẹp trai ấy nữa chứ?”

Tần Đại Quang cười nói, nhìn nhìn Dương Chấn, lại nhìn nhìn Tần Nhã, nói tiếp: “Bây giờ chỉ đợi hai đứa sinh cho ba đứa cháu trai để bế thôi.”

Nghe được lời Tần Đại Quang nói, mặt Tần Nhã ‘phừng’ một cái đỏ tới tận mang tai, trừng Tần Đại Quang một cái, không vui nói: “Ba vẫn cứ nên giục Tiểu Yên kiếm một người bạn trai đi thì hơn, đợi nó kết hôn rồi khắc sinh cho ba một đứa cháu trai!”

“Chị, ba đang nói chị mà, đừng có kéo em vào chứ!” Tần Yên nhất thời cuống lên.

Người một nhà nói nói cười cười rời khỏi Trung tâm tắm rửa Hoàng Hà, trong lòng Dương Chấn ấm áp không thôi, gia đình như thế này, mới là thứ anh hằng khao khát.

Bây giờ Tần Đại Quang xem như đã thay đổi hoàn toàn, chấp nhận đứa con rể này từ tận đáy lòng rồi, chỉ có Chu Kim Hảo, dù đã đưa bà ta vào trong dinh thự ở, nhưng vẫn chưa có chút xíu chuyển biến tốt đẹp nào.

Sợ rằng, cho dù có đào tim móc phổi ra đưa cho bà ta, bà ta cũng không cảm kích lấy nửa phần ấy chứ.

Dương Chấn lại lái xe tới một salon tóc cao cấp, dưới đề cử của Tần Nhã, thiết kế cho Tần Đại Quang một kiểu tóc nam thần đang cực kỳ thịnh hành.

Cuối cùng chính Dương Chấn cũng khó thoát khỏi vuốt quỷ của cô em vợ, cắt một mái tóc ngắn nhẹ nhàng tươi mát, vậy mà lại cực kỳ hợp với khí chất của Dương Chấn.

Đợi làm tóc xong xuôi, đã đến giờ đón Tiếu Tiếu tan học, đoàn người lại đi tới nhà trẻ Lam Thiên.

“Ông nội, con nhớ ông chết mất!”

Đã nhiều ngày chưa được gặp Tần Đại Quang, Tiếu Tiếu vừa trông thấy ông ta, đã kích động chạy tới bổ nhào vào lòng ông ta.

Hai mắt Tần Đại Quang đỏ bừng, ôm thật chặt Tiếu Tiếu, ngắm nhìn gương mặt quen thuộc, ông ta rất hối hận vì trước đây đã không quý trọng phần thân tình này.

Khi Tần Đại Quang về đến nhà mới ở Vân Phong Chi Đỉnh, trông thấy căn nhà sang trọng trước mặt, hai mắt đều tràn đầy kinh ngạc.

Đến tận lúc này, ông ta mới ý thức được, đứa con rể bị ông ta sỉ nhục bao lâu nay, quả thực không đơn giản chút nào.

Chu Kim Hảo đã gần một tháng không gặp Tần Đại Quang rồi, thấy ông ta về nhà, cũng chỉ ngẩng đầu liếc ông ta một cái, sau đó lạnh lùng chế nhạo: “Tôi còn tưởng ông chết bên ngoài rồi chứ, thế mà vẫn còn sống à.”

Vốn dĩ gặp lại vợ mình, Tần Đại Quang có một bụng những lời muốn nói, nhưng phần nhiệt tình này, lại bị sự vô tình của Chu Kim Hảo dập tắt không còn chút gì.

Chu Kim Hảo chế nhạo một câu xong, chuyển tầm mắt trở về phía ti vi, thi thoảng lại bật ra một tràng cười lớn.

Hơn chín giờ tối hôm đó, ông ta gõ cửa phòng Dương Chấn.

“Ba, có chuyện gì vậy?”

Dương Chấn mở cửa, trông thấy Tần Đại Quang đứng bên ngoài, một bộ muốn nói lại thôi.
Bình Luận (0)
Comment