Chàng Rể Chiến Thần

Chương 145

Dương Chấn vừa đi tới, tám người đàn ông cao lớn đã bao vây anh lại.

Hơi thở trên người bọn họ đều rất mạnh, chí ít đều mạnh hơn thuộc hạ Vương Cường.

“Cậu Dương, phiền cậu đi theo chúng tôi một chuyến!”

Đúng lúc này, một người đàn ông cao lớn bỗng lên tiếng.

Mặt anh ta dữ tợn, mày rậm mắt to, râu ria xồm xoàm, dưới cằm và trên mép đều mọc râu, tóc mai còn mọc cả râu quai nón đặc trưng.

Sau lưng anh ta đậu một chiếc xe Prado màu trắng, cửa xe mở ra.

Dương Chấn không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn người đàn ông râu quai nón, rồi chủ động lên xe.

Người đàn ông râu quai nón hơi ngạc nhiên, thảo nào gia tộc muốn cử họ tới, quả nhiên khí phách bất phàm, chắc hẳn không phải người bình thường.

20 phút sau, xe dừng trước cửa câu lạc bộ Hoàng Triều.

Đến khi đi tới phòng bao nằm trong cùng ở tầng cao nhất, tám người đàn ông cao lớn mới ngừng bước.

Người đàn ông râu quai nón gõ cửa: “Ông chủ, chúng tôi đã mời người tới rồi!”

Sau khi mở cửa ra, Dương Chấn mới biết người muốn tìm mình là Ngụy Thâm.

Trước đây Dương Chấn cưỡng ép mua Tắm Rửa Hoàng Hà từ tay Đinh Lộc xong, thì qua mấy ngày sau Ngụy Thâm mới biết được, rồi ông ta dẫn người tới đó, nhưng lại bị Mã Tuân dễ dàng đánh vệ sĩ ông ta trọng thương, còn bị Dương Chấn bắt ký một khoản tiền.

“Dương Chấn, cuối cùng tôi cũng mời được cậu tới!”

Ngụy Thâm lạnh mặt nhìn Dương Chấn.

Ông ta tựa lưng vào sofa, hai bên ôm hai người đẹp, sau lưng còn có một người đàn ông vạm vỡ đang đứng, người này cao gần mét chín, đứng đó như một trụ sắt.

Lúc này, người đàn ông vạm vỡ đó đang lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Chấn, dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên của Dương Chấn, lại khiến anh ta cảm nhận được uy thế mạnh mẽ.

“Người này rất mạnh!”

Người đàn ông vạm vỡ kia thầm nói, đây là ấn tượng đầu tiên của anh khi nhìn thấy Dương Chấn.

Còn Dương Chấn từ đầu đến cuối chỉ liếc nhìn anh ta, rồi nhìn Ngụy Thâm.

“Ông chủ Ngụy cử tám cao thủ tới ‘mời’ tôi thế này, thật coi trọng tôi quá.”

Dương Chấn cười chế giễu, rồi ngồi xuống sofa trước mặt Ngụy Thâm.

Ngụy Thâm híp mắt lại, lộ ra vẻ sắc bén, nhìn thì có vẻ Dương Chấn đang bình tĩnh nhìn chằm chằm ông, nhưng lại khiến ông có cảm giác như bị hung thú nhìn chằm chằm.

“Dương Chấn, tôi buộc phải thừa nhận, cậu làm tôi cảm thấy rất hứng thú với cậu.”

Ngụy Thâm bỗng nở nụ cười tàn nhẫn, từ tốn nói.

“Tôi là trai thẳng, nên ông đừng bao giờ cảm thấy hứng thú với tôi.” Dương Chấn cười nói.

Ngụy Thâm nhíu mày, nhưng lại giãn ra nhanh chóng, bàn tay không thành thật của ông khẽ nhéo vào người hai cô gái xinh đẹp đang ngồi cạnh, rồi nói: “Hai em ra ngoài trước đi!”

Sau khi hai người đẹp rời đi, trong phòng bao chỉ còn lại ba người Dương Chấn, Ngụy Thâm và người đàn ông vạm vỡ đứng sau ông ta.

“Tôi đã điều tra cậu, nhưng ngoài việc cậu đi lính năm năm, thì chẳng còn chỗ nào đặc biệt cả, hơn nữa năm năm trước, cậu còn là một thằng nghèo, vì một tỷ rưỡi mà đi cầu xin khắp nơi.”

“Đúng rồi, cậu còn một thân phận nữa, đó là con rơi gia tộc Vũ Văn ở Yên Đô.”

“Nếu gia tộc Vũ Văn thật sự muốn thừa nhận thân phận cậu, thì tôi sẽ kiêng kỵ cậu, nhưng người ta chẳng hề thừa nhận cậu, thậm chí ngay cả họ Vũ Văn cũng không cho cậu sử dụng.”

“Có lẽ chỉ có hạng người ngu xuẩn như Vương Cường, mới bị cậu cáo mượn oai hùm dọa cho sợ hãi, chứ Ngụy Thâm tôi thì không!”

Quan hệ giữa Dương Chấn và gia tộc Vũ Văn đã sớm bị người khác tiết lộ rồi, nên Ngụy Thâm có thể điều tra được chuyện này cũng chẳng có gì lạ.

Nhưng bọn họ lại chẳng hề biết một chuyện.

Không phải gia tộc Vũ Văn tước đoạt họ Vũ Văn của anh.

Mà là hôm đó khi anh và mẹ bị đuổi ra khỏi gia tộc, anh đã đổi họ của mình.

Người Giang Châu làm sao biết được, hôm anh về Giang Châu, quản gia gia tộc Vũ Văn đích thân tới sân bay đợi anh, ông ta phụng mệnh gia chủ, mời anh về Yên Đô, để tiếp quản gia tộc Vũ Văn.

“Ông chủ Ngụy mời tôi tới đây chỉ để nói mấy chuyện nhảm nhỉ này à? Nếu vậy thì tôi không có thời gian tiếp ông rồi.” Dương Chấn lạnh nhạt cười nói.

“Dương Chấn, hình như cậu vẫn chưa hiểu rõ, cậu đang ở trong hoàn cảnh nào?”

Ngụy Thâm bỗng lên tiếng, giọng nói hơi mang tính uy hiếp.

“Ồ? Hoàn cảnh gì?”

Dương Chấn giễu cợt hỏi, hoàn toàn khinh thường Ngụy Thâm.

Dáng vẻ này của anh khiến Ngụy Thâm rất tức giận, nhưng trước giờ ông không phải là người kích động, bằng không hôm đó ở Tắm Rửa Hoàng Hà, bị Mã Tuân đánh vệ sĩ, rồi bị Dương Chấn bắt ký 120 tỷ, ông sẽ không dễ dàng rời đi như thế.

Hôm nay ông phái người dẫn Dương Chấn tới đây, cũng là vì ông đã điều tra cặn kẽ thân phận của anh rồi.

Theo ông thấy, sở dĩ Vương Cường cung kính với Dương Chấn, là vì anh đã lợi dụng thân phận gia tộc Vũ Văn.

“Ranh con, tôi cũng không muốn nhiều lời với cậu nữa, Tắm Rửa Hoàng Hà là sản nghiệp của nhà họ Ngụy chúng tôi, Đinh Lộc chỉ là một con rối do chúng tôi nuôi dưỡng, nên ông ta không có tư cách bán nó.”

Mắt Ngụy Thâm đầy lạnh lẽo, người đàn ông vạm vỡ sau lưng ông ta cũng trở nên rất cảnh giác, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

“Cạch!”

Dương Chấn tiện tay khui lon coca trên bàn trà ra, uống một hớp, khẽ cười hỏi: “Rồi sao?”

“Xoảng!”

Dương Chấn búng tay, khoen nắp bắn ra ngoài với tốc độ cực nhanh, đụng trúng một chai XO trên bàn trà, chai rượu nhất thời vỡ nát, rượu chảy khắp bàn trà, phát ra ánh sáng màu nâu đỏ.

Thấy chiêu thức này của Dương Chấn, con ngươi người đàn ông đứng sau Ngụy Thâm bỗng thu nhỏ lại, chuyện này cần phải có bao nhiêu sức mạnh và lực khống chế, mới có thể dùng khoen nắp để bắn vỡ một chai rượu ngoại cao cấp?

Mắt Ngụy Thâm cũng thoáng qua tia sợ hãi, Dương Chấn đang ngồi trước mặt ông, nếu lúc nãy anh bắn khoen nắp vào đầu ông thì sẽ thế nào?

Người đàn ông vạm vỡ tiến lên một bước, chắn trước mặt Ngụy Thâm, nhìn chằm chằm Dương Chấn.

“Cậu tránh ra!”

Ngụy Thâm bỗng quát lớn.

Người đàn ông vạm vỡ nghiêm nghị nói: “Ông chủ, cậu ta rất mạnh!”

“Tôi bảo cậu tránh ra!”

Ngụy Thâm nổi giận ngay.

Lúc này người đàn ông vạm vỡ mới lùi ra phía sau ông, một tay đút vào trong áo vest, rõ ràng trong đó đang cất một khẩu súng, chỉ cần Dương Chấn dám có bất kỳ hành động nào tổn thương Ngụy Thâm, thì anh ta sẽ nổ súng ngay.

Dương Chấn khẽ cười, Ngụy Thâm này có thể trở thành người thừa kế nhà họ Ngụy, quả thật cũng có chút năng lực.

Ngụy Thâm biết rõ, anh có thể dễ dàng giết ông ta, nhưng ông ta vẫn đứng trước mặt Dương Chấn, sự can đảm này đã vượt qua rất nhiều người.

“Chỉ cần cậu trả Tắm Rửa Hoàng Hà cho nhà họ Ngụy, thì tôi sẽ đưa cậu gấp đôi số tiền cậu đã bỏ ra.”

Ngụy Thâm không còn vẻ mặt khinh thường như lúc nãy, mà nghiêm nghị nói.

“Ông chủ Ngụy, hình như ông vẫn chưa hiểu rõ một chuyện, Tắm Rửa Hoàng Hà là tôi mua bằng tiền thật, ông luôn miệng bảo tôi trả lại cho ông, như thể tôi là kẻ cướp vậy?” Dương Chấn nói.

“Tôi mua lại gấp đôi số tiền cậu đã bỏ ra!” Ngụy Thâm nghiến răng nghiến lợi nói.

“Tôi không bán!”

Dương Chấn lắc đầu cười nói: “Đừng nói là gấp đôi, cho dù gấp mười, tôi cũng không bán. Đây là một cây rụng tiền, sao tôi nỡ bán nó đi chứ?”

“Nói về khả năng hút tiền, thì câu lạc bộ Hoàng Triều này vượt xa Tắm Rửa Hoàng Hà.”

Ngụy Thâm nói: “Hơn nữa, Tắm Rửa Hoàng Hà hoàn toàn không kiếm được tiền khi nằm trong tay cậu, tôi có thể dùng câu lạc bộ này để đổi cho cậu, được không?”

“Ông chủ Ngụy, ông xem tôi là tên ngốc à? Nếu nơi này kiếm nhiều tiền hơn Tắm Rửa Hoàng Hà, thì ông sẽ ngốc đến nỗi đổi cho tôi à?” Dương Chấn mỉa mai nói.
Bình Luận (0)
Comment