Chàng Rể Chiến Thần

Chương 174

Lúc này Tần Đại Quang cực kỳ có khí thế, quát lên một tiếng, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn ông ta.

Người đàn ông đầu hói còn chưa đi được mấy bước đã dừng lại, hơi nheo mắt.

Ông ta tên Triệu Hoa, lúc nhà họ Dương ở Châu Thành vẫn còn, ông ta chính là tổng giám đốc của Long Hà Kiến Tài.

Dương Chấn bảo Lạc Khải chỉnh động lại Long Hà Kiến Tài, Lạc Khải vì đảm bảo công ty hoạt động bình thường cũng không thay đổi nhân sự của công ty.

Nhưng sau đó Tần Đại Quang đột nhiên nhảy dù vào làm tổng giám đốc, ông ta thì trở thành phó tổng giám đốc.

Ông ta vốn dĩ rất bất mãn vì chuyện này, chống lại Tần Đại Quang khắp nơi, thậm chí thà làm tổn hại đến lợi ích của công ty cũng muốn đối nghịch với Tần Đại Quang.

Chỉ cần là đề nghị của Tần Đại Quang, ông ta đều sẽ phủ định.

“Ai cũng nói quan mới đến đốt ba cây đuốc, Tổng Giám đốc Tần đã nhậm chức lâu như vậy rồi, vẫn chưa đốt lửa xong sao?”

Triệu Hoa cười híp mắt nói.

Tần Đại Quang lạnh lùng trả lời: “Tôi không quan tâm các người có lý do gì, trong vòng năm phút nhất định phải đến phòng họp lớn! Nếu không tự chịu hậu quả!”

“Ha ha, Tổng Giám đốc Tần thật có uy ghê nhỉ?”. ngôn tình hoàn

Triệu Hoa cười nói: “Nói về lý lịch tôi vượt xa ông mười con phố, ông có tư cách gì bảo tôi họp?

“Tổ trưởng Trương, bây giờ là mười giờ mười bảy phút, nếu mười giờ hai mươi hai phút vẫn chưa đến phòng họp thì xử lý là nghỉ không phép!”

Tần Đại Quang ra lệnh cho tổ trưởng của phòng nhân sự.

Tổ trưởng Trương hơi khó xử, dù hắn ta phụ trách nhân sự, nhưng cũng không dám đối đầu với Triệu Hoa.

Cũng như Triệu Hoa nói vậy, ông ta làm ở công ty đã lâu, vốn là tổng giám đốc của công ty, tất cả quản lý cấp cao của công ty gần như đều là người của ông ta.

“Cậu nghe không hiểu lời tôi nói à?”

Tần Đại Quang thấy Tổ trưởng Trương không nói gì thì lập tức tỏ vẻ tức giận.

Tổ trưởng Trương cười khổ, cuối cùng vẫn nói: “Vâng thưa Tổng Giám đốc Tần!”

“Trương Chí Quân, đây là ân oán giữa tôi và Tần Đại Quang, nếu cậu dám nhúng tay vào thì tôi có cả trăm cách đuổi cậu khỏi công ty đấy”, Triệu Hoa uy hiếp.

Nghe thấy câu này của ông ta, trong mắt Dương Chấn vẫn im lặng nãy giờ lóe lên ánh sáng lạnh.

Triệu Hoa thật sự quá kiêu ngạo, không ngờ lại uy hiếp nhân viên ngay trước mặt mọi người.

Trương Chí Quân tỏ vẻ khó xử, đến phòng họp cũng không được, không đi cũng không được, hai phía hắn ta đều không thể đắc tội.

“Triệu Hoa, có phải ông cảm thấy mình là ông trời của công ty, tôi thật không dám làm gì ông không?”

Tần Đại Quang đột nhiên bình tĩnh nói, vẻ mặt không hề có ý tức giận.

Ông đột nhiên thay đổi khiến Triệu Hoa có dự cảm chẳng lành, nhưng nghĩ tới địa vị của mình ở công ty, ông ta không hề sợ hãi chút nào.

Ông ta cười khẩy: “Tôi ở công ty biết bao nhiêu năm, tất cả công việc đều rõ như lòng bàn tay, công ty có thể không có ông nhưng không thể không có tôi, dù Tổng Giám đốc Lạc có đến cũng sẽ không làm gì tôi, huống hồ là ông?”

Tần Đại Quang hít sâu một hơi, đảo mắt nhìn xung quanh, đột nhiên nói: “Tôi đột nhiên đến công ty có lẽ không chỉ mỗi Triệu Hoa không phục, còn có rất nhiều người không phục tổng giám đốc là tôi đúng không?”

Dù sao ông ta cũng là tổng giám đốc của công ty, dù đa số quản lý cấp cao đều là người của Triệu Hoa, nhưng lúc này rõ ràng Tần Đại Quang đang sắp nổi điên, rất nhiều đều hơi do dự, mãi không có ai dám bước ra.

Triệu Hoa nở nụ cười lạnh lùng, cất lời: “Mọi người có ý kiến gì cứ việc nói, có tôi ở đây, không ai dám làm gì mọi người đâu.”

Có câu nói này của Triệu Hoa, lập tức có người đứng ra: “Tôi không phục!”

“Tổng Giám đốc Triệu ở công ty biết bao nhiêu năm, trả giá cho công ty nhiều như vậy, ông chỉ là một tổng giám đốc đột nhiên xuất hiện, có tư cách gì thay thế ông ấy?”

“Tôi cũng không phục, ở Long Hà Kiến Tài, tôi chỉ chấp nhận một lãnh đạo là sếp Triệu thôi!”

“Tôi cũng không phục, ông chỉ là người bị một gia tộc nhỏ vứt bỏ, có tư cách gì làm tổng giám đốc của Long Hà Kiến Tài chứ?”

Liên tục có ba quản lý cấp cao của công ty đứng dậy, một người là phó tổng giám đốc, hai người còn lại là giám đốc bộ phận.

Ba người này vốn dĩ là cùng một phe với Triệu Hoa, bọn họ đứng ra, mọi người cũng không lấy làm lạ.

Nhưng chỉ có ba người này lên tiếng, những người khác đều lựa chọn im lặng, Tần Đại Quang có thể nhảy dù vào như thế thì chắc chắn bối cảnh của ông ta cũng không đơn giản.

“Còn ai không phục nữa không?”

Tần Đại Quang lại đảo mắt một vòng, lớn tiếng hỏi.

Triệu Hoa hơi nheo mắt lại, hừ lạnh: “Tốt nhất các người nên suy nghĩ cho kỹ nhé!”

“Tôi cũng không phục!”

Lại có một quản lý cấp cao lên tiếng, nhưng cũng chỉ có một người, những người khác vẫn lựa chọn im lặng.

Thấy cảnh này, sắc mặt Triệu Hoa hơi khó coi, vốn dĩ ông ta cho rằng lúc hoàn toàn trở mặt với Tần Đại Quang, sẽ có ít nhất một nửa quản lý cấp cao sẽ đứng về phía mình.

Mà bây giờ chỉ có một vài quản lý cấp cao lựa chọn ông ta.

Tần Đại Quang hít sâu một hơi: “Được, nếu các người đã không phục thì tôi cũng không cần giữ các người lại nữa.”

Dứt lời, ông ta ra lệnh cho Tổ trưởng phòng nhân sự Trương Chí Quân: “Tổ trưởng Trương, cậu nhớ kỹ những người này, bây giờ lập tức đi soạn báo cáo đuổi việc đi!”

Gì cơ!

Tần Đại Quang nói ra câu này, mọi người đều sợ ngây người.

Ngay cả Triệu Hoa cũng vô cùng ngạc nhiên, khó tin nói: “Tần Đại Quang, con mẹ nó ông nói cái gì? Muốn sa thải tôi? Ông có tư cách sao?”

“Tôi là tổng giám đốc của Long Hà Kiến Tài, ở đây tôi nói sao là vậy, nếu các người đã không phục tôi thì tôi còn giữ các người lại làm gì? Chẳng lẽ còn đợi các người kiếm chuyện với tôi, ảnh hưởng sự phát triển của công ty sao?”

Tần Đại Quang lạnh lùng nói, lúc này trông ông ta không còn chút tình người nào, chỉ có sự lạnh lùng và mạnh mẽ vang dội của người ở vị trí cao.

“Ông nghĩ mình là ai? Thật sự tưởng mình là tổng giám đốc thì có thể sa thải tôi à?”

Triệu Hoa thẹn quá hóa giận nói: “Ông đây là phó tổng giám đốc của Long Hà Kiến Tài, dù muốn sa thải tôi cũng phải làm theo thủ tục chính quy, chỉ có chủ tịch hội đồng quản trị ký tên mới có thể sa thải tôi!”

“Đúng đấy, chúng tôi là nhân viên chính thức của công ty, ông có tư cách gì sa thải chúng tôi?”

“Không có chủ tịch ký tên, ai có thể bảo chúng tôi rời đi?”

Sau đó, bốn quản lý cấp cao đứng về phía Triệu Hoa đều gào lên với Tần Đại Quang, chỉ muốn có thể xé ông ta ra.

Tần Đại Quang hờ hững nhìn về phía Dương Chấn: “Chủ tịch hội đồng quản trị, bây giờ ba muốn sa thải những người này, con có thể ký tên không?”

Nghe thấy lời Tần Đại Quang nói, mọi người đều vô cùng khiếp sợ.

Triệu Hoa chưa từng gặp Dương Chấn, khi nãy Dương Chấn đi theo sau Tần Đại Quang, bọn họ đều cho rằng Dương Chấn là người Tần Đại Quang mới tuyển.

Dương Chấn hờ hững nhìn năm người kia, cất lời: “Nếu không phục thì đương nhiên phải đuổi rồi!”

Sắc mặt năm người lập tức xám xịt, vẻ mặt đờ đẫn.

Triệu Hoa ngây người một lúc, sau đó tức giận la lên: “Tên oắt con, cậu dám giả mạo chủ tịch hội đồng quản trị của Long Hà Kiến Tài tôi, đúng là điếc không sợ súng, bây giờ tôi sẽ lập tức báo cáo với sếp Lạc!”

Ông ta nói xong thì lấy điện thoại ra gọi đi, Lạc Khải nghe mấy, lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì?”

“Sếp Lạc, có một chàng trai trẻ khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi giả mạo là chủ tịch hội đồng quản trị của công ty chúng ta, Tổng Giám đốc Tần còn bao che cho cậu ta, sếp xem nên xử lý chuyện này thế nào?”

Triệu Hoa cung kính nói, lúc nói chuyện, ông ta còn quay đầu nhìn về phía Dương Chấn với vẻ mỉa mai.
Bình Luận (0)
Comment