Chàng Rể Chiến Thần

Chương 178

Long Tam vừa dứt lời, hai mươi mấy người đàn ông cao to chạy đến cửa nhà kho, nhanh chóng phá hỏng cửa lớn.

Tất cả nhân viên xung quanh đều nhìn sang, chưa từng nhìn thấy cảnh như vậy bao giờ.

Tần Đại Quang cũng sửng sốt, có điều ông ta tỉnh táo lại rất nhanh, những người này rõ ràng là không có ý tốt.

“Chào anh, không biết anh đến nhà kho của Long Hà Kiến Tài là có chuyện gì?”

Tần Đại Quang đi tới trước mặt Long Tam, nơm nớp lo sợ nói.

Nhìn cách ăn mặc của Long Tam, đặc biệt là hình xăm chữ thập trên cằm, vừa thấy đã biết không phải người dễ trêu vào.

Long Tam lạnh lùng liếc ông ta một cái: “Ông là ai?”

“Tôi tên Tần Đại Quang, là Tổng Giám đốc của Long Hà Kiến Tài.”

Tần Đại Quang vội nói ra thân phận của mình.

“Tổng giám đốc của công ty các ông không phải Triệu Hoa à? Cút đi cho tôi, ông đây chỉ chấp nhận Triệu Hoa, ông đây muốn nói chuyện với ông ta.”

Long Tam nói với vẻ mặt dữ tợn, như thật sự muốn nói chuyện với Triệu Hoa vậy.

“Thưa anh, Triệu Hoa đã bị sa thải rồi, bây giờ tất cả công việc ở công ty đều do tôi phục trách, anh có chuyện gì cứ nói với tôi là được.”

Dù Tần Đại Quang vô cùng tức giận, nhưng cũng thấy đối phương không đơn giản, dè dặt nói.

“Chát!”

Long Tam tát một cái lên mặt Tần Đại Quang: “Ông nghe không hiểu lời ông đây nói hả?”

Hắn ta có thể được nhà họ Ngụy sắp xếp phụ trách câu lạc bộ Hoàng Triều, đủ để chứng minh năng lực của hắn ta không tầm thường.

Hắn ta tát một bạt tai, trên mặt Tần Đại Quang lập tức xuất hiện một dấu tay rõ ràng, khóe miệng có máu tươi chảy xuống.

Nhân viên và công nhân ở xung quanh đều thấy sợ hãi, không ai dám lên tiếng.

Long Tam đảo mắt nhìn một vòng xung quanh, lạnh lùng nói: “Hôm nay nếu Triệu Hoa không xuất hiện, các người đừng ai hòng rời đi!”

Sau đó, mười mấy chiếc container xếp thành hàng đỗ trước cửa nhà kho.

Thấy cảnh này, Tần Đại Quang càng lo lắng hơn.

Hôm nay ông ta muốn đích thân đến nhà kho là vì phải vận chuyện một lô thép, mười mấy chiếc xe này đến là để chở hàng.

Chỉ phí vận chuyển một chuyến này thôi đã tốn không ít tiền, nếu bị làm chậm trễ, những tổn thất này đều sẽ do Long Hà Kiến Tài gánh chịu.

Phí vận chuyển không tính là gì, tổn thất lớn nhất là tiền vi phạm hợp đồng, nếu không đưa vật liệu thép đến nơi cần theo thời gian đã hẹn trên hợp đồng, Long Hà Kiến Tài sẽ phải trả một số tiền bồi thường khổng lồ.

“Tổng Giám đốc Tần, tổng giám đốc mau nghĩ cách đi, nếu còn chậm trễ nữa chắc chắn không thể giao hạn đến đúng hạn, lúc đó chúng ta sẽ phải bồi thường đó.”

Trợ lý của Tần Đại Quang sốt ruột nói.

“Các anh có muốn chuyển hàng nữa không? Còn chậm trễ nữa thì chúng tôi đi đó, đến lúc đó các người vẫn phải trả phí vận chuyển.”

Lúc này, người phụ trách bên vận chuyển cũng bất mãn thúc giục.

“Quản lý Vương, ông đừng vội, đợi chúng tôi nói chuyện xong sẽ lập tức bắt đầu vận chuyển hàng hóa!”

Trợ lý vội vàng tiến lên đảm bảo.

“Theo quy định của hợp đồng, trong nửa tiếng nếu không thể chuyển hàng bình thường, chúng tôi có quyền rời đi, hơn nữa phí vận chuyển vẫn sẽ do công ty các anh trả, tốt nhất các anh nên tranh thủ thời gian đi.”

Người phụ trách bên vận chuyển lạnh nhạt nói.

“Quản lý Vương yên tâm, trong vòng nửa tiếng nhất định có thể tiến hành vận chuyển!” Trợ lý đảm bảo.

Sắc mặt Tần Đại Quang rất khó coi, từ khi quản lý Long Hà Kiến Tài đến nay, ông ta chưa từng gặp chuyện như vậy bao giờ.

Bị người ta chặn trước cửa kho hàng, bọn họ muốn vận chuyển hàng hóa cũng không được.

Thấy thái độ của Long Tam, nếu không gọi Triệu Hoa tới thì thật sự sẽ không nhường đường.

“Anh này, anh thấy thế này được không? Chúng tôi liên lạc với Triệu Hoa trước, bảo ông ta tranh thủ đến đây, anh bảo người của anh tránh ra, cho chúng tôi vận chuyển hàng trước được không.”

Tần Đại Quang kiềm chế cơn giận trong lòng, tiến lên nói, trên mặt còn mang theo nụ cười gượng gạo.

“Cút!”

Long Tam vung chân đá Tần Đại Quang bay ra ngoài, khinh thường cười nói: “Đồ ngu ngốc, ông tưởng mình là ai, hôm nay ông đây không chịu ai hết, chỉ chịu Triệu Hoa, không gặp người chắc chắn tôi sẽ không đi.”

Tần Đại Quang lăn mấy vòng dưới đất mới dừng lại, trên đồ vest mới tinh của ông ta dính đầu bụi bặm.

“Có chuyện gì từ từ nói, sao các anh còn đánh người chứ?”

Dù trợ lý sợ Long Tam, nhưng thấy Tần Đại Quang bị tát, bị đạp, anh ta lập tức thấy hơi tức giận.

“Fuck! Anh là ai mà dám nói chuyện như thế với anh Long Tam của chúng tôi, muốn chết hả!”

Không đợi Long Tam nói gì, một người đàn ông bên cạnh đã xông về phía trợ lý.

“Cho anh nói nhảm, xem ông đây có đánh chết anh không!”

Người đàn ông cao to đạp ngã trợ lý còn không chịu thôi, liên tục đạp thêm mấy cú nữa, trên người trợ lý tràn đầy bụi bặm, trên mặt cũng có vết bầm.

“Các người đủ rồi đó!”

Tần Đại Quang xông lên đẩy người đàn ông cao còn đang đánh trợ lý ra, giận dữ nói: “Nếu các người còn muốn gây chuyện thì tôi báo cảnh sát đó!”

“Báo đi! Ông đây cũng muốn xem ông báo cảnh sát đấy, xem bọn họ có nhúng tay vào chuyện của Long Tam tôi không.”

Long Tam kiêu ngạo nói.

Vì tức giận mà cả người Tần Đại Quang đều run rẩy, nhưng cũng hiểu nếu Long Tam đã dám đến thì chắc chắn có thứ để kiêu ngạo.

“Tổng Giám đốc Tần, hay là gọi điện thoại cho Triệu Hoa, bảo ông ta dến đây một chuyến đi?”

Trợ lý lau máu mũi, nói với Tần Đại Quang.

Tần Đại Quang hít sâu một hơi, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại rồi mới lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Triệu Hoa.

“Ai đó?”

Bên kia vang lên giọng nói mất kiên nhẫn của Triệu Hoa.

“Là tôi, Tần Đại Quang!”

Tần Đại Quang nói với giọng điệu nặng nề.

“Chao ôi con mẹ nó, không ngờ lại là Tổng Giám đốc Tần, nhân vật lớn ở bên cạnh chủ tịch như ông sao lại gọi điện thoại cho tôi thế?”

Giọng điệu của Triệu Hoa đầy ý châm chọc.

“Triệu Hoa, có người tìm ông, ở nhà kho của Long Hà Kiến Tài, phiền ông đến một chuyến!”

Tần Đại Quang nói, trong mắt đầy vẻ không cam lòng.

Nếu không phải vì có thể nhanh chóng vận chuyển hàng hóa đi, Tần Đại Quang cũng sẽ không ăn nói khép nép với Triệu Hoa như vậy.

“Tổng Giám đốc Tần, có phải ông nhầm lẫn gì không? Tôi đã bị ông cho nghỉ việc rồi, ông còn bảo tôi đến nhà kho của Long Hà Kiến Tài, đang nói đùa à?”

Triệu Hoa liên tục cười khẩy, nhưng trong lòng lại vui như nở hoa, đương nhiên ông ta biết chuyện gì đang diễn ra vào lúc này.

“Nếu bây giờ ông đến để giải quyết chuyện này, tôi sẽ xin chủ tịch để ông trở về Long Hà Kiến Tài.” Tần Đại Quang nghiến răng nghiến lợi.

“Tổng Giám đốc Tần, muốn tôi đến công ty giải quyết phiền phức cũng không phải không được, nói với tôi trên điện thoại quá không có thành ý, nếu ông thật sự có thành ý thì tự mình đến đón tôi đi!”

Triệu Hoa im lặng một lát rồi nói.

Dù mục tiêu của ông ta là tổng giám đốc, nhưng nếu có thể tạm thời trở về vị trí phó tổng giám đốc cũng coi như là một chuyện tốt.

“Nhà ông ở đâu, bây giờ tôi sẽ đi đón ông ngay!”

Tần Đại Quang cắn răng nói.

“Khu biệt thự vườn Hoa Hồng! Đến thì gọi cho tôi!”

Triệu Hoa nói xong thì dứt khoát cúp máy.

“Bây giờ tôi đi đón Triệu Hoa!”

Tần Đại Quang cúp máy, dặn dò trợ lý: “Tạm thời cậu trông coi nơi này, xảy ra chuyện gì lập tức báo cáo với tôi.”

Tần Đại Quang lập tức rời khỏi nhà kho đi đến vườn Hoa Hồng.

Trên đường đi, ông ta tăng tốc đến mức tối đa, xe chở hàng chỉ đợi nửa tiếng, nói cách khác trong vòng nửa tiếng này, ông ta phải nghĩ cách gặp được Triệu Hoa.

Còn phải thuyết phục ông ta gọi điện thoại cho Long Tam trước, bảo Long Tam tránh đường cho nhân viên chuyển hàng.

Tần Đại Quang vừa chạy xe đi, Dương Chấn đã lái xe đến nhà kho, vừa bước xuống xe đã thấy hai mươi mấy tên to con chặn trước cửa.

Mà ở trước mặt những người này còn để một cái ghế mây, có một người đàn ông trung niên ngồi trên đó.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Dương Chấn đi qua, lạnh lùng hỏi.

Trợ lý của Tần Đại Quang nhìn thấy Dương Chấn xuất hiện thì lập tức vui vẻ, vội tiến lên nói: “Chủ tịch, những người này chặn đường công ty xuất hàng, còn hai mươi mấy phút nữa, nếu không thể vận chuyển hàng hóa bình thường, xe chở hàng tìm đến sẽ đi, hơn nữa phí vận chuyển vẫn sẽ thanh toàn như đã bàn trước.”

“Tổng Giám đốc Tần đâu?”

Dương Chấn cau mày hỏi.

“Người kia nói muốn bàn bạc với Triệu Hoa, Tổng Giám đốc Tần mới gọi điện thoại cho Tiệu Hoa, nhưng ông ta lại ép Tổng Giám đốc Tần tự đi đón mình.” Trợ lý vội nói.

Nghe vậy, Dương Chấn hiểu ra, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.

“Một đáp tép riu cũng dám gây chuyện trên địa bàn của tôi, đúng là điếc không sợ súng!”

Dương Chấn nhìn Long Tam, lạnh lùng nói.
Bình Luận (0)
Comment