Chàng Rể Chiến Thần

Chương 1858


Vương Chiến hít sâu một hơi, mắt đã vằn đỏ, lão ta nói: “Long Phi Dương, cậu đừng nên khinh người quá đáng”.

“Bốp!”
Long Phi Dương lại vả thẳng vào mặt Vương Chiến một lần nữa rồi cười lạnh: “Tôi cứ khinh thường ông đấy, ông có thể làm gì được tôi?”
Phùng Tiểu Uyển rốt cuộc không nhìn nổi nữa, bèn chắn trước mặt Vương Chiến, tức giận nói: “Anh quá đáng rồi đấy! Nơi này không chào đón anh, mời anh cút ra cho tôi!”
“Ái chà, ở đây còn có một người đẹp này!”
Vừa rồi lực chú ý của Long Phi Dương dồn cả vào Long Thiên Vũ và Vương Chiến, không hề chú ý nhan sắc của Phùng Tiểu Uyển.

Lúc này Phùng Tiểu Uyển đứng trước mặt anh ta, vẻ mặt tức giận trông khá hấp dẫn.

“Khá lắm khá lắm, anh thích!”
Long Phi Dương cười ha hả, vươn tay định sờ lên mặt Phùng Tiểu Uyển.

Vương Chiến lập tức kéo Phùng Tiểu Uyển ra sau lưng mình, giận dữ nói: “Long Phi Dương, cậu cút ngay cho tôi!”

Lão ta có thể dễ dàng bỏ qua hành vi xúc phạm của Long Phi Dương với mình, bởi lão ta lớn lên trong Hoàng tộc họ Long, Hoàng tộc họ Long chính là nhà của lão, trong lòng Vương Chiến, Hoàng tộc họ Long có ơn lớn với lão ta.

Vậy nên, lão ta không muốn tranh chấp với Long Phi Dương, nhưng điều đó không đồng nghĩa với chuyện Long Phi Dương có thể xúc phạm Phùng Tiểu Uyển.

Trong thời gian sinh hoạt chung với Phùng Tiểu Uyển, cô gái nhỏ này đã trở thành cháu gái lão ta, dù là người thừa kế của Hoàng tộc họ Long, lão ta cũng không cho phép kẻ đó xúc phạm tới Phùng Tiểu Uyển.

Dương Thanh vẫn thờ ơ đứng một bên, không nhúng tay vào.

Dĩ nhiên anh có thể nhận ra Vương Chiến bao dung thế nào với người của Hoàng tộc họ Long, muốn để Vương Chiến hoàn toàn dứt bỏ Hoàng tộc họ Long chỉ có một cách là để người của Hoàng tộc họ Long này xúc phạm lão ta nặng nề.

Chỉ có như vậy, lão ta mới hoàn toàn đẩy được Hoàng tộc họ Long ra khỏi tâm trí mình.

Bằng không, cả đời này, những khi đối mặt với con cháu dòng chính của Hoàng tộc họ Long, lão ta sẽ theo bản năng cho rằng mình kém người ta một bậc.


“Lão già kia, ông dám ngăn cản tôi à?”
Long Phi Dương cả giận quát.

Cao thủ Thần Cảnh sau lưng anh ta cũng bước lên trước, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Chiến, nói: “Vương Chiến, ông dám vô lễ với điện hạ thì đừng trách tôi không khách sáo với ông!”
Vương Chiến hít sâu một hơi, cưỡng chế đè lửa giận của mình xuống, lạnh lẽo nhìn về phía Long Phi Dương: “Rốt cuộc hôm nay cậu tới đây có mục đích gì?”
“Bốp!”
Long Phi Dương lại tát thẳng vào mặt lão ta một cái nữa, cả giận nói: “Bản điện hạ muốn làm gì thì có liên quan gì tới ông?”
“Vương Chiến, tôi cảnh cáo ông lần cuối, cút ngay cho tôi, bằng không, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ông!”
Long Phi Dương nói, thái độ ngạo mạn tột cùng, hoàn toàn không thèm nể nang Vương Chiến.

“Mấy tên khốn các người cút ra ngoài cho tôi! Cút ngay!”
Phùng Tiểu Uyển đã hoàn toàn tức giận khi tận mắt thấy Vương Chiến bị đánh liên tục, nếu không phải vì không muốn nhúng tay vào chuyện riêng của Hoàng tộc họ Long, cô ta đã nổi nóng từ lâu.

“Người đẹp bé nhỏ, muốn anh đi khỏi đây cũng được, chỉ cần em chịu theo anh, ngủ với anh một đêm thì tôi sẽ đưa cô em đi ngay”.

Long Phi Dương híp mắt cười cợt nhìn Phùng Tiểu Uyển, nói: “Đương nhiên, nếu em không muốn đi cũng không sao, chúng ta làm việc luôn ở đây cũng được, sau đấy anh sẽ đi ngay, đồng thời có thể bảo đảm sau này sẽ không bao giờ tới gây chuyện với Vương Chiến nữa, thế nào?”
“Bốp!”
Phùng Tiểu Uyển giương tay tát thẳng vào mặt Long Phi Dương, cô ta đã giận run người..

Bình Luận (0)
Comment