Chàng Rể Chiến Thần

Chương 195

Lời của Trịnh Mỹ Linh khiến sắc mặt hai người Tần Nhã và Tần Yên lập tức thay đổi.

“Mỹ Linh, anh ấy là anh rể em, sao lại thành người ngoài rồi?”

Tần Nhã tỏ ra không vui, thật ra sớm đã nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như thế này.

Dương Chấn đã nói là không so đo, nhưng cô vẫn không cách nào chịu được người khác nói Dương Chấn như vậy.

Khóe miệng Trần Anh Hào ở bên cạnh khẽ nhếch lên, nở một nụ cười trêu tức.

Trịnh Mỹ Linh lại khinh thường nhìn Dương Chấn, nói với Tần Nhã: “Chị họ, chẳng lẽ chị quên rồi, lúc trước khi chị kết hôn với đồ vô dụng này, ông ngoại không đồng ý, thậm chí ngay cả hôn lễ cũng không tham gia, bây giờ chị lại dẫn anh ta đến, chị cho rằng ông ngoại sẽ cho anh ta bước qua bậc cửa này sao?”

Hai mắt Tần Nhã đỏ bừng, hôm qua Dương Chấn nói muốn đi cùng, sở dĩ cô do dự chính là vì nghĩ đến chuyện này.

Năm năm trước cô kết hôn với Dương Chấn, chuyện này vang dội toàn bộ Giang Châu, mà mặc dù nhà họ Chu không phải gia đình trâm anh thế phiệt gì, nhưng cũng chịu chút ảnh hưởng.

Ngay từ đầu ông cụ nhà họ Chu đã không đồng ý cuộc hôn nhân này, cũng chưa từng công nhận Dương Chấn.

Lần này là hôn lễ của đời thứ ba nhà họ Chu, trường hợp quan trọng như vậy, sao ông cụ nhà họ Chu có thể cho Dương Chấn vào cửa?

“Dương Chấn, nếu như anh tự biết mình, vậy thì đừng dây dưa với chị họ nữa, bây giờ chị ấy chính là Tổng giám đốc của tập đoàn Tam Hòa, một tên ở rể như anh có tư cách gì ở bên chị ấy?”

“Biết anh ấy là ai không? Anh ấy đứng trên đỉnh cao Châu Thành, người nhà họ Trần, một trong hai gia tộc đứng đầu, tương lai sẽ thừa kế vị trí gia chủ nhà họ Trần, tôi cũng không ngại kích thích anh, ông ngoại đã đồng ý để anh Hào tiếp xúc với chị họ, nếu như có thể thì cho chị họ cưới anh Hào.”

“Chỉ cần chị họ cưới anh Hào, vậy chính là bà chủ tương lai của nhà họ Trần, anh biết điều này đại diện cho cái gì không? Thôi đi, nói nhiều như vậy với tên vô dụng anh cũng lãng phí nước bọt, dù sao anh cũng nghe không hiểu.”

Trịnh Mỹ Linh liên tục cười lạnh, nói thẳng luôn mục đích Trần Anh Hào xuất hiện ở nơi này.

“Trịnh Mỹ Linh, em câm miệng cho chị! Không cho phép em sỉ nhục anh rể chị như vậy!”

Tần Yên vẫn luôn không lên tiếng, cuối cùng nổi giận, tức giận mắng Trịnh Mỹ Linh.

Trong mắt cô ta, Dương Chấn không chỉ là anh rể, mà còn giống như một người anh trai, bây giờ lại bị Trịnh Mỹ Linh sỉ nhục như vậy, cô ta không thể chịu nổi.

“Tiểu Yên? Chị sao vậy? Nếu em nhớ không nhầm, lúc trước chị cũng vô cùng bất mãn với tên vô dụng này? Sao giờ lại gọi là anh rể rồi?”

Trịnh Mỹ Linh rất kinh ngạc, cũng không tức giận vì Tần Yên phát cáu với mình.

Cô ta vô cùng rõ ràng, bây giờ Tần Yên đã là Tổng giám đốc của tập đoàn Nhạn Chấn, tập đoàn Nhạn Chấn lớn mạnh hơn tập đoàn Tam Hòa không ít.

Phóng mắt nhìn toàn bộ Châu Thành, cũng chỉ có tập đoàn Đại Hà mới có tư cách so sánh với tập đoàn Nhạn Chấn.

Cô ta cũng không dám đắc tội với Tần Yên.

Biểu cảm trên mặt Tần Nhã cũng vô cùng khó coi, đỏ mắt nói: “Mỹ Linh, chị có thể nói rõ ràng với em, cho dù Dương Chấn là ai thì anh ấy vẫn là chồng chị, đời này chị sẽ không rời xa anh ấy!”

Nóng xong, cô quyết tâm kéo tay Dương Chấn, nhìn anh nói: “Chồng, em dẫn anh đi gặp ông ngoại và bà ngoại trước, dù là ai cũng không cách nào thay đổi sự thật chúng ta là vợ chồng.”

Dương Chấn có thể cảm nhận được quyết tâm muốn dẫn anh đi gặp người nhà họ Chu của Tần Nhã.

Trên mặt Trịnh Mỹ Linh tràn đầy khiếp sợ, trước kia Tần Nhã và Tần Yên chán ghét Dương Chấn cỡ nào, cô ta vô cùng rõ ràng, nhưng lúc này, hai chị em lại vì người đàn ông này mà nổi giận với cô ta.

Tần Yên lạnh lùng liếc nhìn Trần Anh Hào, lên tiếng: “Tính tình anh rể tôi không tốt, tôi khuyên anh tốt nhất đừng chọc vào anh ấy, nếu không khi hối hận thì tất cả đều đã muộn rồi!”

Tần Yên hiểu rất rõ Dương Chấn, mặc dù không bằng Tần Nhã, nhưng cô ta thông minh, cũng cảm giác được Dương Chấn không phải là người đơn giản.

Cho dù Trần Anh Hào là con cháu của gia đình giàu sang quyền thế bậc nhất Châu Thành, nhưng theo Tần Yên, Dương Chấn là vô địch, bất kỳ ai cũng không phải là đối thủ của anh.

Trần Anh Hào nhìn bóng lưng Tần Yên rời đi, bỗng nhiên cười xùy một tiếng: “Người phụ nữ Trần Anh Hào tôi muốn có được, ai có thể ngăn cản?”

Trịnh Mỹ Linh cũng cười lạnh, khinh thường nói: “Anh Hào, anh cứ yên tâm, một tên vô dụng mà thôi, anh ta có tư cách gì cưới chị họ em? Ông ngoại em sẽ không đồng ý cho bọn họ ở bên nhau.”

“Đi thôi, chúng ta vào xem!”

Trần Anh Hào cười nhạt, cất bước đi vào sân trong.

Khi Trịnh Mỹ Linh nói cho anh ta biết mình có chị họ là mỹ nữ đệ nhất Giang Châu, trong lòng anh ta vẫn rất khinh thường, dựa vào thân phận của anh ta, muốn phụ nữ kiểu gì mà không có?

Nhưng hôm nay sau khi tận mắt nhìn thấy Tần Nhã và Tần Yên, anh ta mới biết được, loại phụ nữ này quả thật là cực phẩm, mặc dù Tần Nhã đã kết hôn, nhưng chơi đùa cũng không tệ.

Sân trong có hai căn biệt thự, một căn là ông ngoại và bà ngoại Tần Nhã ở, một căn khác là cậu Tần Nhã ở.

Người ngày mai kết hôn chính là con trai của cậu Tần Nhã.

Bởi vì ngày mai cử hành hôn lễ, họ hàng nhà họ Chu đều đến.

Trong biệt thự ông ngoại và bà ngoại Tần Nhã ở, rất nhiều họ hàng đều đã ở đó.

“Tiểu Nhã, cháu đến rồi!”

Tần Nhã vừa dẫn Dương Chấn đi vào biệt thự của ông ngoại, họ hàng trong phòng đều nhìn sang.

Chỉ là tất cả mọi người đều không nhìn Dương Chấn.

“Ông ngoại, bà ngoại, cậu, mợ, dì nhỏ, dượng, chào mọi người!”

Tần Nhã miễn cưỡng mỉm cười, mặc dù cô rất muốn khiến cho tất cả mọi người công nhận Dương Chấn, nhưng cũng rõ ràng bây giờ còn chưa đến lúc.

Dương Chấn đi ở bên cạnh Tần Nhã, hai tay xách túi lớn túi nhỏ, tất cả đều là quà tặng Dương Chấn chủ động yêu cầu mang đến cho trưởng bối của Tần Nhã.

“Ông ngoại, đây là Đại Hồng Bào* mà ông thích nhất, chính là Đại Hồng Bào từ cây mẹ ở Vũ Di Sơn chính tông, Dương Chấn ra giá rất cao mới mua được.”

*Một loại trà nổi tiếng của Trung Quốc.

“Bà ngoại, đây là Quan Âm Bồ Tát bà tôn kính nhất, điêu khắc từ ngọc Hòa Điền tinh khiết, cũng là Dương Chấn nhờ quan hệ mua từ Hòa Điền về.”

“Cậu, đây là…”



Tần Nhã giống như nàng dâu hiền huệ, lấy ra từng món từng món quà, đưa cho các trưởng bối.

Mỗi một đồ vật đưa ra, đều nói rõ là Dương Chấn mua.

Các trưởng bối vốn dĩ thấy Tần Nhã tặng quà còn vô cùng vui mừng, nhưng sau khi biết là Dương Chấn mua về, tất cả mọi người đều tỏ ra lạnh lùng.

Đại sảnh vốn dĩ vô cùng náo nhiệt đột nhiên trở lên yên tĩnh.

Cảm nhận được lạnh nhạt của các trưởng bối, Tần Nhã cắn chặt môi đỏ, hai mắt rưng rưng nước mắt, lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Tay của cô nắm chặt lấy tay Dương Chấn.

“Hừ!”

Đúng lúc này, bỗng nhiên ông ngoại hừ một tiếng, tiện tay nhét Đại Hồng Bào từ cây mẹ ở Vũ Di Sơn mà Tần Nhã vừa đưa đến vào thùng rác bên cạnh.

“Tiểu Nhã, có phải cháu cảm thấy ông ngoại lớn tuổi nên hồ đồ rồi không? Lại có thể tùy tiện cầm hàng giả đến lừa gạt ông già này sao?”

Ông ngoại lạnh lùng nói.

Sắc mặt Tần Nhã lập tức thay đổi: “Ông ngoại, sao cháu dám gạt ông chứ?”

“Cháu biết cây mẹ Đại Hồng Bào là cái gì không?”

Ông ngoại hừ lạnh nói: “Cây mẹ Đại Hồng Bào ở Vũ Di Sơn đã được liệt vào đối tượng bảo vệ quan trọng từ lâu, năm 2005 đã dừng khai thác rồi.”

“Cho dù có thể lấy được lá trà này, cũng chỉ có trong buổi đấu giá mới có, tại Lễ Hồng Bào Vũ Di Sơn lần thứ bảy năm 2005, hai mươi gam Đại Hồng Bào từ cây mẹ Vũ Di Sơn có giá hơn sáu trăm triệu.”

“Gói trà cháu đưa cho ông này, ít nhất cũng hai trăm gam? Cho dù là năm 2005, gói trà này ít nhất cũng hơn sáu tỷ, huống hồ là bây giờ, ít nhất cũng hơn ba mươi tỷ?”

“Cháu nói với ông, gói trà giá trị hơn ba mươi tỷ này là do một thằng cháu rể vô dụng mua được?”

Ông ngoại quả thật hiểu rất rõ Đại Hồng Bào Vũ Di Sơn, nói rõ ràng rành mạch

Lúc này trên mặt tràn đầy tức giận, rõ ràng cũng rất bất mãn với Tần Nhã.

Đương nhiên Tần Nhã sẽ không nghi ngờ Dương Chấn, mãi đến lúc này, cô mới biết gói trà kia lại đắt như vậy.

“Ông ngoại, trà này là thật!”

Tần Nhã lập tức cuống lên, vội vàng giải thích.

“Bốp!”

Ông ngoại đột nhiên đập lên bàn trà, tức giận nói: “Cháu hỏi thử người ở đây xem có ai cho rằng gói trà này là thật, nếu có người dám nói là thật, ông dám công nhận cậu ta là cháu rể ngoại của ông!”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều cúi đầu, rõ ràng không ai dám đứng ra chịu xui xẻo.

Đương nhiên, coi như là thật, bọn họ cũng sẽ không nói chuyện giúp Dương Chấn.

“Gói trà kia là thật!”

Nhưng đúng lúc này, có người dám nói gói trà là thật.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía người nói chuyện kia.
Bình Luận (0)
Comment