Chàng Rể Chiến Thần

Chương 1999


Nếu Dương Thanh chết trong tay Hoàng tộc họ Đoàn, Đoàn Vô Nhai biết chắc Mã Siêu sẽ lẩn trốn, liều mạng tu luyện để chờ đến ngày tự mình bước vào Hoàng tộc họ Đoàn.

Khi đó, toàn bộ gia tộc sẽ trở thành địa ngục trần gian.

Đoàn Vô Viêm cười khẩy: “Bố muốn Dương Thanh chết, cậu ta dám không chết à?”
Dứt lời, ông ta đưa mắt về phía Độc Du đang cõng Dương Thanh, trong lời nói ngập tràn sát ý: “Khôn hồn thì giao Dương Thanh ra đây, không thì chết!”
Đoàn Vô Viêm đã để mắt đến Độc Du từ lâu, ông ấy là tùy tùng trung thành với Đoàn Vô Nhai nhất, thực lực cũng đã đạt đến Thần Cảnh hậu kỳ.

Hôm nay là thời cơ tốt để diệt trừ.

Quả nhiên, Độc Du lạnh lùng nhìn ông ta, không hề có ý định giao Dương Thanh cho họ.

“Đi đi!”
Đoàn Vô Nhai quát lớn.


Độc Du không chần chờ nữa, cõng Dương Thanh nhẹ nhàng lao về phía trước.

“Muốn chết thì tôi sẽ thành toàn! Lên!”
Đoàn Vô Viêm ra lệnh, bốn cao thủ Thần Cảnh đồng loạt bước ra tấn công dữ dội về phía Độc Du.

“Cút!”
Đoàn Vô Nhai giận dữ gầm lên, tung chưởng đánh bay một cao thủ Thần Cảnh, trong nháy mắt lại quay sang công kích người khác.

Độc Du cũng bùng nổ sức chiến đấu mạnh nhất, giơ chân lên, một cao thủ Thần Cảnh trung kỳ bị đá bay như một quả bóng.

Chỉ trong chốc lát, bốn cao thủ Thần Cảnh mà Đoàn Vô Viêm dẫn đến đã có hai người bị hạ gục.

Hai cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ còn lại nghiêm nghị nhìn Đoàn Vô Nhai, đe dọa: “Nhị hoàng tử, Hoàng Chủ đã ra lệnh giết Dương Thanh, ngài mà cản trở nữa thì đừng trách chúng tôi không nương tay!”
Đoàn Vô Viêm đăng đăng sát khí, Đoàn Vô Nhai khi bùng nổ thực lực làm cho ông ta cảm thấy rất nguy hiểm.


Một người cũng đã đột phá đến Thần Cảnh hậu kỳ lại cảm nhận được sức mạnh vượt xa Thần Cảnh hậu kỳ bình thường từ một người khác sẽ như thế nào?
Rõ ràng là giữa ông ta và Đoàn Vô Nhai vẫn còn một khoảng cách không nhỏ.

Nếu Đoàn Vô Nhai đã tiến vào Thần Cảnh đỉnh phong, trở thành thiên tài võ thuật bậc nhất Hoàng tộc họ Đoàn một lần nữa thì không ai có thể đoán trước được liệu Đoàn Hoàng có truyền lại vị trí người thừa kế cho ông ta hay không.

Đoàn Vô Viêm cũng hiểu rất khó để bản thân – từ Thần Cảnh hậu kỳ tiến vào Thần Cảnh đỉnh phong, có lẽ mấy chục năm sau vẫn giữ nguyên cảnh giới này cũng không chừng.

“Anh hai, anh định làm trái mệnh lệnh của bố đấy à?”
Đoàn Vô Viêm híp mắt nhìn chăm chăm Đoàn Vô Nhai, chất vấn: “Hay là anh định tạo phản?”
Lời này vừa dứt, sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi, Đoàn Vô Nhai cũng giật mình, tức giận nói: “Đoàn Vô Viêm, cậu ngậm máu phun người!”
“Nếu không phải vậy thì sao lại cản tôi giết Dương Thanh?”
Đoàn Vô Viêm lạnh giọng gặng hỏi.

“Cậu Thanh không phải người mà mấy người muốn giết là giết được đâu, tôi làm thế cũng vì muốn cứu Hoàng tộc họ Đoàn thôi!”
Đoàn Vô Nhai căn răng đáp.

“Nói nhảm!”.

Bình Luận (0)
Comment