Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2286

Chương 2286:

 

Thế nhưng, ngay khi Vũ Dương vô cùng tự tin rằng Dương Chấn sẽ đồng ý thì anh lại lắc đầu: “Dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng nhất quyết không cho phép Đế Thôn xuất hiện, dù khả năng có thể ngăn cản điều đó là rất thấp, tôi cũng muốn thử một lần’.

 

Vừa nghe thấy lời này thì vẻ mặt của Vũ Dương tức khắc nghiêm lại, khó tin hỏi: “Cậu từ chối ư?”

 

Biểu cảm trên khuôn mặt của Dương Chấn không thay đổi chút nào: “Đế Thôn xuất thế sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn, giả sử không thể hoàn toàn kiểm soát trong tay thì đó sẽ là tai họa lớn cho Chiêu Châu”.

 

“Nếu Hoàng tộc họ Diệp muốn Đế Thôn xuất thế thì tôi quyết ngăn cản đến cùng. Dù Diệp Lâm khó đối phó đến đâu, tôi cũng sẽ cố găng hết sức để đối đầu với ông ta, lỡ như thất bại thì ít ra tôi đã từng nỗ lực”.

 

Nhìn gương mặt đầy nghiêm túc của Dương Chấn, Vũ Dương hiểu rằng rất khó để thuyết phục anh thừa kế Đế Thôn.

 

“Thôi được, cậu đã quyết định như thế thì tôi sẽ không quấy rầy nữa”.

 

Vũ Dương đứng lên, đột nhiên nói với Tống Tả và Tống Hữu đang đứng cạnh mình: “Hai người ở lại, nghe theo mệnh lệnh của cậu Chấn”.

 

“Được!”

 

Tống Tả và Tống Hữu lần lượt đáp.

 

Hai người họ đều mang ơn Vũ Vũ Lan, bây giờ chính là thời điểm trả ơn. Đối với những người đã đến cảnh giới này như họ, nếu cứ nợ ân tình ai đó mãi mà không trả thì trong lòng sẽ rất băn khoăn.

 

Dương Chấn nghe thấy câu nói của Vũ Dương thì cực kỳ kinh ngạc: “Tôi đã từ chối yêu cầu của ông rồi mà, sao lại làm vậy?”

 

Khóe môi ông ta nhẹ nhàng nhếch lên, nhìn Dương Chấn nói: “Thật ra thì tôi có một nhiệm vụ khi đến đây gặp cậu”.

 

“Cô của tôi đúng là muốn dùng việc Tống Tả và Tống Hữu muốn trả ơn để thuyết phục cậu thừa kế Đế Thôn, nhưng cũng nói rằng nếu cậu từ chối thì tôi vẫn phải để hai ông ấy ở lại phụng sự cho cậu”.

 

Biết được đây là mệnh lệnh của Vũ Vũ Lan, Dương Chấn càng thấy khó hiểu hơn. Con riêng của bà ta dù sao cũng đã bị anh giết, thậm chí cả bà ta cũng suýt đồng cảnh ngộ.

 

Thế mà bà ta vẫn cử hai người này tới giúp anh, Dương Chấn thật sự không nghĩ ra được lý do là gì.

 

Vũ Dương thoải mái cười: “Cô của tôi nói rằng mình nợ cậu một mạng, lần này muốn dùng món nợ ân tình của Tống Tả và Tống Hữu để giúp cậu, hai bên xem như thanh toán xong. Như vậy tức là sau này cô của tôi có muốn giết cậu thì không cần phải băn khoăn điều gì nữa”.

 

“Ban đầu tôi không hiểu bà ấy nói rằng nợ cậu một mạng là có ý gì, giờ thì hiểu rồi. Mấy tháng trước, cô của tôi trở về Hoàng tộc họ Vũ trong tình trạng bị thương nặng, chắc hẳn là đã suýt chết dưới tay cậu. Nếu như tôi không đoán sai thì khi đó cậu đã có thể giết bà ấy nhưng lại không làm vậy, đúng chứ?”

 

Vừa rồi Dương Chấn còn chưa rõ tại sao Vũ Vũ Lan lại nói là nợ mình một mạng, giờ thì cuối cùng cũng đã hiểu được.

 

Có điều, không phải anh không muốn giết bà †a mà là do khi đó đã tiến vào trạng thái cuồng bạo, nếu giết thì sẽ hoàn toàn mất kiểm soát.

 

Chính vì điều này nên Dương Chấn mới để cho Vũ Vũ Lan chạy thoát.

 

Không ngờ lại bị bà ta cho rằng anh tha cho mình một mạng.

 

“Dĩ nhiên, tôi để Tống Tả và Tống Hữu ở lại làm việc cho cậu là vì vẫn hy vọng cậu sẽ thừa kế Đế Thôn. Nếu như cậu không thể ngăn cản Hoàng tộc họ Diệp nắm quyền kiểm soát Đế Thôn thì tôi mong cậu hãy cân nhắc đến đề nghị của tôi”.

 

Dứt lời, Vũ Dương vừa xoay người rời đi vừa phất tay: ‘Đi đây, có duyên sẽ gặp lại”.

 

Ông ta không cho Dương Chấn cơ hội từ chối, rời khỏi đây mà không chút mảy may do dự, cực kỳ thẳng thắn.

 

Anh vốn đang xem Vũ Dương như kẻ địch, thấy vậy thì trong lòng đánh giá ông ta cao hơn mấy phần. ụ “Quả là một người thú vị”, Dương Chấn cười nói.

 

Sau đó anh nhìn Tống Tả và Tống Hữu ở phía đối diện, bảo rằng: “Vũ Dương để hai vị tiền bối ở lại, sau này có chỗ nào cần giúp đỡ thì xin làm phiền hai người”.

 

Hai ông lão lắc đầu, Tống Tả đáp lời: ‘Không phiền đâu, vốn dĩ là chúng tôi mang ơn người khác, có thể dùng cách này để trả ơn thì cũng tốt cho chúng tôi”.

Bình Luận (0)
Comment