Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2296

Chương 2296:

 

Nhìn thấy đám người này không dám đối mặt với mình, Diệp Hoàng biết ngay là mình đã nói trúng rồi.

 

Lão ta hừ lạnh: “Mấy người đều là ếch ngồi đáy giếng, hoàn toàn không biết rốt cuộc người trẻ tuổi bị mình khinh thường mạnh đến mức nao.

 

Còn về phần mạnh cỡ nào thì Diệp Hoàng không giải thích mà chỉ nhìn về phía anh, nói: “Tiếp sau đây là tiệc mừng thọ trăm tuổi của bố tôi Diệp Lâm, đợi sau khi tiệc mừng thọ kết thúc rồi mới nói đến chuyện ân oán giữa chúng ta sau..

 

Dương Chấn còn chưa kịp trả lời thì Diệp Hoàng đã lên tiếng: “Hôm nay là tiệc mừng thọ trăm tuổi của bố tôi, rất cảm ơn mọi người đã dành thời gian đến đây tham gia”.

 

Lão ta vừa mới nói dứt lời thì bầu không khí ở đây lại sôi trào.

 

Trước đó Tiêu Hùng muốn Diệp Hoàng đối phó với Dương Chấn nhưng bây giờ cũng không dám truy cứu nữa, chỉ có thể cố gắng nén lửa giận ở trong lòng, tiếp tục tham gia buổi tiệc mừng thọ này. ỹ Lúc nhìn về phía Tiêu Hùng, trong ánh mắt của không ít người đều chứa một chút trêu tức.

 

Điều này khiến cho lửa giận trong lòng Tiêu Hùng càng dữ dội hơn, không chỉ xem Dương Chấn như kẻ thù một mất một còn mà thậm chí ngay cả Hoàng tộc họ Diệp cũng bị ông ta căm thù.

 

Sau khi Diệp Hoàng khách sáo nói lời giải thích đơn giản một phen thì lớn tiếng hô: “Nghênh đón Hoàng Chủ đời thứ bảy của Hoàng tộc họ Diệp, Hoàng Chủ Diệp Lâm!”

 

“Nghênh đón Hoàng Chủ đời thứ bảy!”

 

“Nghênh đón Hoàng Chủ đời thứ bảy!”

 

Nhất thời, trong sảnh tiệc lớn toàn là tiếng người của Hoàng tộc họ Diệp liên tục hét to, bầu không khí cũng lập tức dâng lên cao trào.

 

Trong sự mong chờ của tất cả mọi người, một ông cụ mặc sườn xám nam đi ra từ phía sau màn sân khấu.

 

Người này chính là Hoàng Chủ đời thứ bảy của Hoàng tộc họ Diệp – Diệp Lâm!

 

Mặc dù Diệp Lâm đã trăm tuổi nhưng không thể nhìn ra được chút vết tích của người già trăm tuổi nào từ trên người Ìão ta cả, mà ngược lại nhìn còn trẻ hơn con trai Diệp Hoàng của mình mười mấy tuổi.

 

Điều này khiến cho mọi người ở đây đều vô cùng ngạc nhiên.

 

Dương Chấn cũng hơi kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên anh gặp Diệp Lâm, hơn nữa ngay lúc này anh cảm nhận được một luồng uy thế võ thuật như có như không từ trên người của lão ta.

 

Gần như Dương Chấn có thể xác định được rằng thực lực của Diệp Lâm ít nhất đã đạt đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh.

 

Lúc này, vẻ mặt của Tống Tả và Tống Hữu ở bên cạnh Dương Chấn cũng nghiêm nghị, họ cảm nhận được áp lực rất lớn từ Diệp Lâm.

 

Đến tận giờ phút này, hai anh em họ mới nhận ra rằng, lần này Hoàng tộc họ Vũ muốn họ trả lại món nợ ân tình đó gian nan đến mức nào.

 

Diệp Lâm nhanh chóng vào chỗ, ánh mắt quét qua toàn sảnh tiệc rồi cất cao giọng nói: “Cảm ơn các vị!”

 

“Tiền bối Diệp Lâm khách sáo quá rồi, có thể được mời đến tham dự tiệc sinh nhật trăm tuổi của ngài là niềm vinh hạnh của chúng tôi”.

 

“Đúng vậy đúng vậy, đây là phúc mà chúng tôi tu luyện mấy đời mới có được, kính chúc tiền bối Diệp Lâm phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn!”

 

“Kính chúc tiền bối Diệp Lâm mãi minh mẫn, sống đời với con cháu!”

 

Trong lúc nhất thời, rất nhiều người đều sôi nổi đứng dậy chúc mừng và đưa quà mừng mà gia tộc đã chuẩn bị trước cho Diệp Lâm.

 

Từ đầu đến cuối, trên mặt của Diệp Lâm đều không có biểu cảm gì, dường như cảm thấy không có chút hứng thú nào với những món quà mừng của trần tục.

 

Đa số những người đến tham gia buổi tiệc sinh nhật hôm nay đều là vì muốn tìm cơ hội để có thể nương nhờ vào Hoàng tộc họ Diệp nên tất nhiên họ vô cùng nhiệt tình.

 

Mười phút sau, cơ bản thì người của các thế lực khắp nơi ở chỗ này đều đã tặng quà mừng xong, thậm chí ngay cả ba Hoàng tộc lớn khác cũng đã tặng quà mừng có giá trị không nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment