Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2686

Chương 2686:

Khí thế ngang ngửa Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong đó khiến tim mọi người đập thình thịch.

Lưu lão quái và Diệp Lâm biến sắc, quay sang nhìn nhau, đều trông thấy vẻ nghiêm nghị trong mắt đối phương.

“Không ổn, rút!”

Diệp Lâm gần như không hề chần chừ, bỗng giãm mạnh chân, mượn lực đàn hồi từ mặt đất để lùi về sau nhanh như chớp.

Lúc này, thực lực Dương Chấn thể hiện ra đã hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của bọn họ.

Lưu lão quái và Diệp Lâm hoàn toàn không biết, một thời gian trước tại Hoàng tộc họ Phùng đã xảy ra chuyện gì, càng không biết cảnh giới võ thuật của Dương Chấn đã tăng vọt từ Siêu Phàm Tam Cảnh lên tới Siêu Phàm Lục Cảnh chỉ trong một năm ngắn ngủi.

Thậm chí, thực lực chiến đấu của Dương Chấn đã đạt đến Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong.

“Muốn chuồn? Muộn rồi!”

Thấy Diệp Lâm vừa di chuyển vừa lùi dần ra ngoài mấy chục mét, Dương Chấn nhấn mạnh chân trên mặt đất, nền đất lập tức lõm xuống thành một hố sâu, còn anh thì đã biến mất khỏi vị trí cũ.

“Uỳnh!”

Một đòn giáng xuống, Diệp Lâm như thể đã bị trọng thương, hộc ra một ngụm máu tươi, thân thể bay ngược ra ngoài.

Lưu lão quái đứng bên sợ đến ngây ra, lão ta biết thực lực của Dương Chấn rất mạnh nhưng vân không thể ngờ anh lại mạnh đến mức này.

Chỉ một đòn đã đánh cho một cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh như Diệp Lâm bay ra ngoài, hộc máu.

Lưu lão quái lúc này chỉ mới có thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh sơ kỳ mà thôi.

So với Dương Chấn đã đạt tới sức chiến đấu của Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong thì lão ta vần còn quá yếu.

Lão ta vốn tưởng rằng khi bước vào cảnh giới Siêu Phàm Thất Cảnh thì đã rất mạnh, nhưng thật không ngờ bản thân vẫn không phải đối thủ của Dương Chấn.

Đám cao thủ Thần Cảnh tới tham dự cuộc đấu võ tranh ngôi Vương của Yến Đô đang đứng quanh đó đều đã trợn mắt há miệng, cao thủ Siêu Phàm Cảnh quả là khủng khiếp.

Vậy mà trước đó bọn họ còn dám tơ tưởng ngôi Vương của Yến Đô, giờ đây nhìn lại, đúng là nực cười.

“Bây giờ đến phiên ông!”

Ánh mắt Dương Chấn rơi xuống người Lưu lão quái, lạnh lùng nói.

Nghe vậy, Lưu lão quái lập tức biến säc, không chút do dự phóng ngay về phía ngược lại, chạy trối chết.

Dương Chấn cười khẩy một tiếng: “Lần trước còn có cao thủ của Miêu Thành tới cứu ông, để xem lần này ai có thể cứu nổi ông đây?”

Vừa dứt lời, bóng anh đã biến mất khỏi vị trí đang đứng.

Những cao thủ Thần Cảnh tới tham dự thi đấu hoàn toàn không nhìn rõ bóng dáng Dương Chấn, chỉ có thể cảm nhận được một luồng uy lực võ thuật khủng khiếp đang bao phủ khắp nơi.

Một giây tiếp theo, bóng Dương Chấn xuất hiện trước mặt Lưu lão quái.

Sắc mặt Lưu lão quái biến đổi kịch liệt, lớn tiếng hô lên: “Dương Chấn, hai chúng ta vốn không có thù hận gì quá sâu, cậu thả cho tôi đi đi, tôi bảo đảm sẽ không bao giờ đối đầu với cậu nữa”.

Dương Chấn cười nhạt: “Giờ đã biết bản thân không phải là đối thủ của tôi thì mới nghĩ tới chuyện không đối đầu với tôi nữa à? Có điều, ông cảm thấy, với thực lực hiện nay của tôi, tôi còn sợ ông có ý đối đầu với tôi chắc?”

Bình Luận (0)
Comment