Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2839

Chương 2839:

Lão Cửu nói với vẻ hâm mộ: “Theo như cậu nói, cách tu luyện ra sức mạnh nguyên tố của cậu đúng là đơn giản, nếu những cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong không tu luyện ra sức mạnh nguyên tố biết cậu dễ dàng nắm giữ nó như thế, có lẽ họ sẽ tức chết mất thôi”.

“Thế nên… tiền bối Giang cũng không cứu chúng ta, mà cậu đã đưa bọn tôi đi à?”

Dương Chấn gật đầu, nghiêm nghị nói: “Thành chủ Hoài Thành muốn giết tôi, kết quả lại bị tôi dùng sức mạnh nguyên tố thủy để thay đổi tính chất nước ở những nơi mà ông ta đặt chân xuống, khiến ông ta không thể đến gần tôi trên mặt nước, lúc này tôi mới đưa hai người đi”.

Lão Cửu nhìn về phía Hoài Thành bằng ánh mắt thâm thúy, trầm giọng nói: “Chúng †a nên đi thôi, chắc chắn thành chủ Hoài Thành sẽ không từ bỏ ý đồ”.

Đúng lúc này, Hoài Lam cũng tỉnh, khi thấy mình còn sống, cô ta kinh ngạc nói: “Mình chưa chết à?”

Lão Cửu nhìn về phía Hoài Lam: “Dương Chấn đã cứu cô, tình cảnh của chúng ta bây giờ vô cùng nguy hiểm, đừng nói nhảm nữa, cứ rời đi trước rồi tính sau”.

Dương Chấn nhìn về phía Hoài Lam: “Tuy nơi này không thuộc phạm vi Hoài Thành nữa, nhưng chỉ cách Hoài Thành một con sông, chắc cô quen thuộc với bên đây lắm nhỉ? Gô biết lối rời đi chứ?”

Lúc này, xung quanh họ toàn cỏ lau, trừ họ ra cũng không có ai khác, nếu muốn rời đi với tốc độ nhanh nhất thì chỉ có thể dựa vào Hoài Lam.

Hoài Lam lắc đầu, mở miệng nói: “Khi còn là người của Hoài Thành, từ khi tiến vào phủ Hoài Thành xong, tôi gần như không rời khỏi Hoài Thành nữa, nên cũng không rõ những chỗ ở bên ngoài Hoài Thành”.

Dương Chấn nói: “Nếu vậy thì chúng ta đành rời đồng cỏ lau này trước rồi tìm hướng rời đi”.

Ba người men theo một con đường nhỏ giữa các bụi lau, nhanh chóng tiến về phía trước.

Nếu lúc này thành chủ Hoài Thành đuổi theo, họ chỉ còn con đường chết mà thôi.

Tuy Dương Chấn đã tu luyện được sức mạnh nguyên tố thủy, nhưng nó chỉ phát huy tác dụng khi ở dưới nước.

Mười phút sau, cuối cùng ba người cũng ra khỏi bụi lau, bên ngoài là một con đường nhỏ, cách đó không xa còn có một thôn xóm nữa.

Lão Cửu nói: “Qua thôn nhỏ kia trước rồi nghĩ cách rời đi”.

Ba người vừa đi được mấy bước, mấy luồng khí thế đáng sợ bỗng ập đến.

Lão Cửu lập tức biến sắc: “Cẩn thận!”

Khí thế của Dương Chấn lập tức tăng vọt, đồng thời kích hoạt huyết mạch cuồng hóa.

Ngay sau đó, ba cao thủ với hơi thở đáng sợ xuất hiện trong tâm mät của ba người.

Cao thủ dân đầu đã đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, còn hai cao thủ sau lưng ông ta cũng có hơi thở vô cùng khủng khiếp.

“Các người là ai?”

Lão Cửu nhìn về phía họ, hỏi với vẻ mặt u ám.

Đối phương chưa kịp đáp lời, Hoài Lam đã nghiêm nghị nói: “Họ là người của Dược Vương Cốc, người đứng giữa là đại đồ đệ của Dược Vương – Từ Hoai”

Từ Hoa cười ha hả, nhìn chằm chằm vào Hoài Lam: “Không hổ là người phát ngôn của thành chủ Hoài Thành, tôi giấu kỹ như thế mà cô vẫn nhận ra”.

“Tiếc răng cô đã phản bội phủ Hoài Thành, nếu cô muốn thì có thể tới Dược Vương Gốc đấy”.

Hoài Lam không trả lời, chỉ lạnh lùng hỏi: “Ông tới đây làm gì?”

Bình Luận (0)
Comment