Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2903

Chương 2903:

Ba người Dương Chấn đều nhìn về phía Mục thành chủ, Mục thành chủ mỉm cười, lên tiếng: “Xin lỗi, tôi đi đứng không tiện, không thể đứng dậy chào đón, có chỗ nào chưa phải phép mong quý khách châm chước”.

Dương Chấn mỉm cười: ‘Mục thành chủ quá lời rồi!”

Anh rất bất ngờ khi được biết Mục thành chủ lại là một ông lão phải ngồi trên xe lăn, đồng thời cũng thật không ngờ khi Mục thành chủ lại khách sáo với bọn anh đến thế.

Lão Cửu vẫn nghiêm túc đứng sau lưng Dương Chấn, không dám buông lỏng cảnh giác, dù sao nơi này cũng là địa bàn của người khác, và cho đến giờ ông lão vẫn chưa hiểu rõ, người của Mục phủ đưa bọn họ tới đây làm gì.

Trước sự tiếp đón của Mục thành chủ, đám người Dương Chấn nhanh chóng ngồi vào chõ.

Lễ nghĩa ở Mục phủ rất chu toàn, mấy người vừa ngồi xuống, đã có mấy cô gái trẻ đến bưng trà rót nước ngay.

Dương Chấn vô cùng bình tĩnh, nhập gia tùy tục, cũng như Mục Hoa đã nói, họ gần như không có hy vọng rời đì.

Nếu đã vậy, có lẽ họ sẽ có hy vọng khi đến Mục phủ.

Dương Chấn chợt nói: “Chẳng biết Mục thành chủ mời tôi đến vì chuyện gì thế?”

Trước đó, khi chặn đường nhóm Dương Chấn, Mục Hoa cũng đã nói là muốn họ tới Mục phủ để tránh sóng gió, sau khi chuyện êm xuôi thì sẽ để họ rời đi.

Nhưng Dương Chấn hiểu rõ, Mục phủ sẽ không bao giờ mạo hiểm giữ họ lại chỉ vì muốn giúp họ.

Nghe thấy Dương Chấn nói thế, Mục thành chủ mỉm cười, nhìn về phía Dương Chấn: “Nếu Cậu Chấn đã đi thẳng vào vấn đề, tôi đành nói luôn vậy”.

Mục thành chủ thoáng ngừng lại rồi nói: “Tôi nghe nói bên cạnh Cậu Chấn có một thần y rất lợi hại? Tên Phùng Tiểu Uyển đúng không?”

Dương Chấn lập tức cảnh giác, nhìn thẳng vào Mục thành chủ, mở miệng nói: “Em ấy là em gái tôi!”

Câu nói này đã cho thấy thái độ của anh.

Mục thành chủ cảm nhận được thái độ đối địch của Dương Chấn nhưng cũng không để ý, chỉ mỉm cười: “Cậu Chấn đừng hiểu lầm, tôi không có ác ý gì, chỉ muốn mời cô ấy chữa trị cho tôi mà thôi”.

“Không giấu gì các cậu, nhiều năm trước, tôi đánh với người ta, không địch nổi đối phương, bị đánh què chân. Bao năm qua, tôi đã tìm bác sĩ nổi tiếng ở khắp nơi, nhưng không ai chữa được chân cho tôi hết”.

“Nghe nói y thuật của em gái cậu hết sức cao siêu, thế nên tôi muốn mời cô ấy chữa trị cho tôi.

Nếu cô ấy chữa được chân của tôi, Cậu Chấn chính là ân nhân của Mục Giang Sơn này, nếu sau này cậu cần nhờ thì cứ nói, chắc chắn tôi sẽ không từ chối”.

Nghe thấy Mục thành chủ nói thế, Dương Chấn đã hiểu ý đồ của đối phương.

Rõ ràng đối phương đã điều tra anh, bằng không sẽ không thể biết bên cạnh anh có Phùng Tiểu Uyển với y thuật hết sức lợi hại.

Lúc này, Mục Hoa đứng sau lưng Mục thành chủ chợt nói: “Chỉ cần Cậu Chấn đồng ý, chúng tôi có thể bảo đảm với cậu, cho dù thành chủ Hoài Thành đích thân tới thì cũng không thể đưa cậu đi”.

Giọng Mục Hoa nghe rất tự tin.

Dương Chấn hơi kinh ngạc, xem ra nhà họ Mục này cũng không đơn giản, bằng không đã không nói thế.

Bình Luận (0)
Comment