Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2956

Chương 2956:

Dương Chấn gật đầu, hỏi: “Không biết Mục thành chủ có cách đối phó gì chưa?”

Điều khiến Dương Chấn bất ngờ chính là Mục thành chủ lại gật nhẹ đầu rồi nhìn Phùng Tiểu Uyển: “Tiểu Uyển, cháu tạm tránh đi một lát, để ông nói mấy chuyện với Dương Chấn”.

Phùng Tiểu Uyển lập tức nhìn về phía Dương Chấn, thấy Dương Chấn gật đầu, cô ta mới quay người rời đi.

Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn Dương Chấn và Mục thành chủ.

Dương Chấn nói: “Không biết Mục thành chủ định nói gì?”

Mục thành chủ nhìn chằm chằm vào Dương Chấn: “Dương Chấn, tôi vốn không định vạch trần một số chuyện, nhưng bây giờ, cho dù chúng ta không phải bạn bè thì cũng là đồng minh, đúng không?”

Dương Chấn gật đầu, không nói gì, chờ Mục thành chủ nói tiếp.

Mục thành chủ nói: “Thật ra tôi đã biết trong †ay cậu có một con dao găm linh khí rồi”.

Dương Chấn có vẻ cay đăng, trước đó Hoài Lam đã nói chắc chắn Mục thành chủ biết, chỉ là không vạch trần thôi.

Mục thành chủ nói tiếp: “Đương nhiên, tôi nhắc đến chuyện này không phải để đe dọa cậu, cũng không định cướp dao găm linh khí của cậu, mà muốn hỏi mượn con dao đó”.

Nghe thấy thế, nét mặt Dương Chấn lập tức cứng đờ.

Tuy có vẻ Mục thành chủ đã giúp họ rất nhiều, nhưng cũng vì chữa khỏi chân mình và nhìn thấy tiềm lực của anh mà thôi. Hơn nữa giữa Mục phủ và phủ Hoài Thành vốn có mâu thuẫn sâu sắc, có lẽ Mục thành chủ bị thành chủ Hoài Thành đánh úp nên mới bị tật ở chân.

Thế nên Mục thành chủ mới giúp đám người Dương Chấn mãi như thế.

Nhưng bây giờ, Mục thành chủ lại nói muốn mượn dao găm linh khí của Dương Chấn.

Dương Chấn không thể không cảnh giác, “mượn” mà Mục thành chủ nói thực sự chỉ là “mượn” chứ không phải “cướp” à?

Mục thành chủ không nói gì, nghiêm túc nhìn về phía Dương Chấn, ánh mắt không hề có tính xâm lược, chỉ tràn ngập sự hiền lành.

Ông lão nhìn Dương Chấn như đang nhìn bề dưới mà mình yêu mến.

Dương Chấn im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, lấy con dao găm linh khí kia ra.

Dao găm vừa xuất hiện, trong không khí lập †ức tràn ngập hơi thở cuồng bạo.

Dương Chấn đưa dao găm linh khí cho Mục thành chủ, mở miệng nói: “Đây chính là con dao găm linh khí kia”.

Mục thành chủ thấy Dương Chấn đưa luôn dao găm cho mình thì thoáng sửng sốt rồi lập tức mỉm cười hiền từ, nhìn về phía Dương Chấn: “Dương Chấn, cảm ơn sự tin tưởng của cậu!”

Ông lão nói rồi mới đón lấy dao găm linh khí từ tay Dương Chấn.

Đúng lúc Mục thành chủ chạm vào dao, khí thế đáng sợ lập tức lan từ dao găm ra ngoài.

Mục thành chủ lập tức biến sắc, khí thế trên người bỗng bùng nổ, tiện tay ném dao găm đi.

“Choang!”

Một tiếng lanh lảnh vang lên, dao găm đâm sâu vào bức trường trước mặt Mục thành chủ.

Trên tay Mục thành chủ xuất hiện một vết thương, có máu tươi chảy ra.

Dương Chấn sững sờ, vội hỏi: “Ông không sao chứ?”

Bình Luận (0)
Comment