Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2992

Chương 2992:

Có điều, bên phía phủ Hoài Thành, chỉ có mình thành chủ Hoài Thành là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ cũng chỉ có một tên, lúc này còn đang bị vài cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ của Mục phủ bao vây, không cách nào thoát khỏi vòng vây được.

Thành chủ Hoài Thành đang bị Mục thành chủ chặn lại, vì thế, trong đám cao thủ còn lại của phủ Hoài Thành, có lẽ đã không còn ai có thể ngăn trở được Dương Chấn.

Dương Chấn lao thẳng về phía lão Cửu, toàn thân anh đã nhuộm đỏ máu tươi, có máu của chính anh, cũng có của kẻ địch.

“Ông Cửu!”

Anh ôm lấy lão Cửu, một dòng lệ đỏ máu từ từ chảy ra từ đôi mắt đỏ ngầu.

Lão Cửu chỉ còn lại chút hơi sức cuối cùng, thấy Dương Chấn áy náy và đau khổ đến thế, gương mặt ông lão lại thoáng nở một nụ cười xán lạn, yếu ớt nói: “Xin lỗi, tôi đã tận lực rồi! Nếu cậu có thể sống sót rời khỏi nơi này, hi vọng có một ngày, cậu có thể thay tôi tìm được vợ con tôi, nói cho bọn họ biết tôi vần luôn đi tìm bọn họ”.

Nói xong, ông lão vươn bàn tay run run lấy ra nửa miếng mặt dây chuyền nhét vào tay Dương Chấn: “Một nửa mặt dây chuyền còn lại do vợ tôi giữ”.

Nói đến đây, miệng ông lão hộc từng ngụm máu tươi, hơi thở trên người ngày càng yếu đi.

Cảm nhận được sinh mệnh của ông lão đang nhanh chóng trôi đi, Dương Chấn luống cuống hét lớn: “Ông Cửu, đừng chết, tôi xin ông đừng chết, ông còn chưa tìm được vợ con mình mà, sao có thể chết được? Cầu xin ông đừng chết!”

Lão Cửu lại run rẩy vươn tay, muốn chạm lên đâu Dương Chấn, chỉ tiếc, ông lão sắp chết rồi, toàn thân không còn chút sức lực nào, không sao.

chạm tới đầu Dương Chấn.

Dương Chấn vội vàng nắm tay lão Cửu đặt lên đầu mình, anh có thể nhìn ra trong đáy mắt ông lão chất chứa đầy lưu luyến dành cho mình, ánh mắt ông lão nhìn anh như nhìn cháu trai mình vậy.

“Ông nội, cháu xin ông đừng chết, sau này ông chính là ông nội của cháu, cầu xin ông đừng chết mài! Ông ơi!” _ Dương Chấn gào thét đau đớn, nỗi bi thương khiến trái tìm anh như vỡ vụn.

Nghe thấy Dương Chấn hô một tiếng ‘ông nội”, khóe mắt lão Cửu chợt trào lệ, bàn tay đang đặt trên đầu Dương Chấn trượt xuống, mí mắt chậm rãi nhắm lại.

“Ông ơi!”

Mặt Dương Chấn đã ướt lệ đỏ như máu, khe khẽ gọi.

Nhưng mặc anh kêu gọi đau xót thế nào, vẫn không thể nhận được bất cứ lời hồi phục nào, lão Cửu, đã đi rồi!

Mục thành chủ nhìn về phía Dương Chấn, khẽ thở dài, tuy ông lão không biết Dương Chấn và lão Cửu có quan hệ thân cận cỡ nào nhưng từ phản ứng của anh lúc này cũng có thể đoán được, đối với Dương Chấn, lão Cửu có vai trò quan trọng ra sao.

“Ông ơi!”

Dương Chấn ôm thi thể lão Cửu, ngửa mặt lên trời, gào rống.

Tiếng gào rống vừa thoát ra, một hơi thở vô cùng khủng bố chợt bùng nổ từ trên người anh.

Mái tóc ngắn của Dương Chấn đột nhiên mọc dài ra nhanh chóng, mãi đến khi tăng thêm chừng chục centimet mới dừng lại.

“Uỳnh” một tiếng, quần áo trên người Dương Chấn nổ bung, để lộ làn da màu đồng, trên da anh hiện đầy những hoa văn kì quái màu đen.

Lúc này, hơi thở trên người anh đã trở nên khủng bố tột cùng.

Bình Luận (0)
Comment