Chàng Rể Chiến Thần

Chương 3000

Chương 3000:

“Hiện đang là thời điểm suy yếu nhất của Mục phủ, chúng ta phải tìm cách nhanh chóng chiêu nạp thêm cao thủ Siêu Phàm Cảnh về phía chúng †a, tận hết khả năng khôi phục sức mạnh trước khi những thế lực kia tấn công chúng ta’.

Kiếm khách Ảnh Tử cũng lên tiếng: “Thành chủ nói rất đúng, lúc trước giao chiến với phủ Hoài Thành, tôi đã cảm nhận được có vài hơi thở của cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong núp đâu đó quanh chúng ta’.

“Chỉ có điều, những thế lực này không xuất hiện, bọn họ không ra mặt không có nghĩa là bọn họ đã sợ Mục phủ chúng ta mà chỉ đang chờ, chờ một thế lực khác ra tay với chúng ta trước”.

“Tất cả đêu muốn chơi chiêu trai cò tranh nhau, ngư ông được lợi, chưa biết chừng lúc này ở phủ Hoài Thành đã có cao thủ tấn công rồi”.

Nghe Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử phân tích xong, những người cầm đầu của Mục phủ vốn đang vui mừng trước thắng lợi của trận chiến vừa rồi đều đã trầm ngâm lo nghĩ.

Vốn tưởng vượt qua nguy cơ lần này, Mục phủ sẽ mạnh thêm một bậc, nào ngờ, Mục phủ lại phải đối mặt với nguy cơ lớn hơn nữa.

Mục thành chủ thấy mọi người đều xuống tỉnh thần, bèn cất tiếng trấn an: “Đương nhiên, các vị cũng không cần quá lo lắng, những điều chúng tôi vừa nói chỉ là suy đoán cá nhân mà thôi, còn về chuyện các thế lực kia có ra tay tấn công Mục phủ chúng ta hay không thì tạm thời còn chưa rõ, chưa biết chừng bọn họ thấy được sự hùng mạnh của Mục phủ chúng ta rồi thì đã nổi lòng kiêng dè chúng ta”.

Đúng lúc này, một vị quyền quý của Mục phủ đột nhiên lên tiếng: “Thành chủ, tôi cho rằng, giờ là lúc để Dương Chấn rời khỏi Mục phủ”.

Nghe vậy, mọi người đều nhìn về phía người vừa lên tiếng.

Mục thành chủ hỏi: ‘Mục Khang, nói nghe thử coi thế nào”.

Mục Khang mới nói: “Tôi e rằng thực lực mà Dương Chấn biểu hiện ra trước đó đã khiến rất nhiều người chú ý, hơn nữa, cũng đã có rất nhiều người biết cậu ta đang sở hữu một thanh linh khí”.

“Nay Mục phủ đang phải đối mặt với nhiều nguy cơ tiềm ẩn, nếu để Dương Chấn tiếp tục ở lại đây, chỉ sợ một khi đám cao thủ thèm khát linh khí trong tay cậu ta tấn công nơi này, Mục phủ sẽ lại nhận thêm những nguy cơ lớn hơn”.

“Mục phủ đã không thể chịu tổn thương thêm nữa, hiện giờ bảo cậu ta rời khỏi đây cũng là chuyện tốt cho cậu ta”.

Lời vừa được thốt lên, không ít nhà cầm quyền của Mục phủ đều gật gù tán thành.

Mục thành chủ không nói gì, nhưng cũng không nổi nóng trước ý kiến này, hiển nhiên ông lão cũng đang suy tính, việc Dương Chấn ở lại nơi này sẽ đem đến cơ hội cho Mục phủ hay kéo nguy cơ về cho Mục phủ.

Mục thành chủ bỗng nhìn về phía kiếm khách Ảnh Tử, hỏi: “Ông thấy thế nào?”

Kiếm khách Ảnh Tử lên tiếng: “Tôi cho rằng, chúng ta nên giữ cậu ấy lại”.

“Hiện Dương Chấn đang trọng thương đến hôn mê bất tỉnh, lão Cửu cũng đã hi sinh, nay bên cạnh cậu ấy chỉ còn lại hai cô gái yếu đuối, nếu lúc này đẩy bọn họ ra khỏi đây thì chẳng khác nào ép bọn họ vào đường chết”.

“Chúng ta vốn suy đoán Dương Chấn có lai lịch hơn người, sau lưng có người bảo vệ, nếu Dương Chấn bị buộc đến đường cùng, người bảo vệ sau lưng nhất định sẽ xuất hiện, việc này đối với Mục phủ chúng ta chắc chắn sẽ là một tổn thất cực lớn. Khó khăn lắm chúng ta mới thành lập được tình hữu nghị sống chết có nhau với Dương Chấn, nếu bảo bọn họ rời khỏi đây vào lúc này, tình hữu nghị đó coi như sẽ hoàn toàn tan biến”.

“Nếu chúng ta để cậu ấy ở lại Mục phủ, đúng là Mục phủ chúng ta phải gánh chịu thêm chút áp lực nữa, nhưng vậy thì đã sao? Mục phủ chúng ta vốn đã trải qua một lần cận kề cái chết, bây giờ không phải là thời điểm nghỉ ngơi lấy sức mà là lúc chúng ta cần thừa cơ lộ ra nanh vuốt của mình”.

Bình Luận (0)
Comment