Chàng Rể Chiến Thần

Chương 305

Tần Nhã cũng không phải người ngu, Chu Kim Hảo là hạng người gì, cô rất rõ.

Chu Kim Hảo sau khi được Dương Chấn cứu về, thì đã giải thích, trước đó bà cố gắng động thủ với Tần Đại Quang rồi bị phát hiện, cũng là nhà họ Ngụy ép.

Nhưng bây giờ, Tần Nhã lại bắt đầu hoài nghi.

Với tính tình của Chu Kim Hảo, lần trước bà bị phát hiện thì sẽ giải thích, bà bị ép, nhưng mà không có.

“Tiểu Nhã, ngay cả con, cũng hoài nghi mẹ sao?”

Trong lòng Chu Kim Hảo rối bời, nhưng trên mặt lại là vẻ không thể tin được.

Tần Nhã đỏ mắt nói: “Mẹ, con không muốn hoài nghi mẹ, nhưng từ đầu đến cuối, mẹ đều nói dối từ chuyện này đến chuyện khác, mẹ bảo con tin thế nào được?”

Nói xong, nước mắt Tần Nhã chảy ra.

Mặc dù Chu Kim Hảo giải thích, nơi nơi đều là sơ hở, nhưng Tần Nhã vẫn không vạch trần, cũng là vì trong lòng cô, Chu Kim Hảo là mẹ, cô là con gái, không muốn nghi ngờ.

Nhưng kỳ lạ là, hành vi của Chu Kim Hảo, vô cùng khả nghi.

Tần Nhã vốn là người con gái vô cùng hiếu thuận, có thể biết được, lúc này trong lòng cô đau khổ đến mức nào.

“Tiểu Nhã, mẹ là mẹ con! Người mẹ hoài thai mười tháng sinh con ra! Sao con có thể nghi ngờ mẹ? Con đây làm tim của mẹ, cũng vỡ rồi!”

Nước mắt của Chu Kim Hảo, cho đến bây giờ đều nói chảy là chảy, một tay ôm lấy tim, dáng vẻ đau khổ: “Con có thể đánh mẹ, mắng mẹ, nhưng con không thể thương tổn mẹ như vậy được!”

“Mẹ gả cho ba con mấy chục năm, sinh con và Yên, trong quá khứ, mẹ không làm tròn chức trách của một người mẹ, nhưng mà mẹ vẫn luôn thay đổi!”

“Hôm nay, con lại vì một người đàn ông, mà nghi ngờ mẹ ruột của mình? Có phải là chỉ khi mẹ móc lòng mình ra, con mới biết, mẹ không lừa con?”

Chu Kim Ngọc diễn vô cùng đầy đủ, dù là động tác hay là ngôn ngữ, đều khống chế rất tốt.

Nhưng mà Tần Nhã, lúc này cũng không mềm lòng, đỏ mắt nói: “Rốt cuộc mẹ đã làm gì, bây giờ con không muốn tranh luận với mẹ,chị Irene nói rồi, chị ấy chắc chắn, có thể làm cho ba tỉnh lại trong vòng một tuần!”

“Con tin rằng, đợi sau khi ba tỉnh lại, tất cả chân tướng đều sẽ rõ ràng, đến lúc đó, nếu như chuyện của ba, thật sự có quan hệ với mẹ, con tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay nữa!”

“Nể tình hơn hai mươi năm làm mẹ con, con có lòng khuyên mẹ một câu, nếu như chuyện của ba, thật sự có liên quan với mẹ, làm con gái, con hy vọng mẹ có thể tự thú!”

Đây là lần đầu tiên thái độ của Tần Nhã với Chu Kim Hảo cứng rắn như vậy, ngay cả Dương Chấn cũng có chút bất ngờ.

Mà Chu Kim Hảo, trong lòng càng rối bời.

Còn có một tuần, Tần Đại Quang thật sự có thể tỉnh lại sao?

Nếu như ông ấy thật sự tỉnh lại, lúc trước mình ngược đãi ông ấy, những chuyện đó, chẳng phải toàn bộ đều sẽ bị ông ấy nói ra?

Đến lúc đó, mình chẳng phải là thật sự rơi vào chốn lao tù?

Cà nghĩ, trong lòng Chu Kim Hảo càng sợ hãi, nhưng trên mặt vẫn là vẻ vô cùng thương tâm, khóc nói: “Tần Nhã, mẹ thật sự không ngờ, con lại trở thành như hôm nay!”

“Là cậu, nhất định là cậu! Là cậu nói lung tung sau lưng Tiểu Nhã, vu hãm tôi, mới làm con bé hận thù với tôi như thế! Đều là cậu!”

Đột nhiên Chu Kim Hảo sắc mặt dữ tợn rống về phía Dương Chấn.

Dương Chấn híp hai mắt lại: “Bà không cần tiếp tục diễn ở đây nữa, ba rốt cuộc gặp chuyện không may thế nào, bà rõ ràng hơi ai khác, bây giờ có thể không thừa nhận, nhưng đến ngày ba tỉnh lại, cũng là ngày mà bà hối hận!”

Lời của Dương Chấn, giống như là đá lớn rơi xuống mặt biển, tạo thành một trận sóng to gió lớn, không ngừng cuốn về phía Chu Kim Hảo.

Cả người Chu Kim Hảo lung lay sắp đổ, trong lòng sợ hãi đến cực hạn.

Bà không chút nghi ngờ, một khi chuyện của mình lộ ra, Dương Chấn chắc chắn sẽ không tha cho mình.

“Bà vẫn là nên rời khỏi bệnh viện, ở lại đây, lại làm chúng ta đề phòng bà làm hại ba!”

Dương Chấn không chút lưu tình ra lệnh đuổi khách.

“Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà muốn tôi rời đi? Cậu tính làm cái gì? Có tư cách gì mà bảo tôi rời đi?”

Chu Kim Hảo giận dữ hét: “Tôi là vợ hợp pháp của Tần Đại Quang, bây giờ ông ta đang nằm trong bệnh viên mê mang không tỉnh, tại sao tôi phải rời đi?”

“Cho dù muốn đi, cũng là mấy người!”

“Các người đều cút đi cho tôi! Cút đi đi! Chồng của tôi, tôi sẽ tự mình chăm sóc, không cần mấy người ở đây giả mù sa mưa!”

Chu Kim Hảo vừa rít gào vừa vọt đến trước mặt Tần Nhã, kéo cô từ trên giường bệnh Tần Đại Quang lên, khóc nói: “Cô cũng cút ra ngoài cho tôi!”

“Ruồi bọ không bâu vào trứng không nứt, mấy chuyện nhà họ Ngụy ép tôi nói kia, nói không chừng lại là sự thật! Mấy người hoài nghi tôi, cũng cũng hoài nghi vợ chồng mấy người, vì di sản, mới muốn tìm người giết chết Đại Quang!”

“Cút cho tôi, mấy người đều cút ra ngoài hết cho tôi!”

Chu Kim Hảo giống như là điên lên vậy, khóc gào lớn.

Trong lòng bà ta vô cùng rõ ràng, mình chỉ có bảy ngày, nếu thật sự không giết Tần Đại Quang, chỉ sợ ông ta thật sự tỉnh lại.

Một khi Tần Đại Quang tỉnh lại, tất cả mọi thứ bà ta làm, đều lộ ra.

Cho nên dù có thế nào, bà ta cũng muốn ở bên cạnh Tần Đại Quang, mới có cơ hội ra tay

“Bốp!”

Đúng lúc này, Dương Chấn đột nhiên bước lên, một tay bắt lấy cánh tay Chu Kim Hảo cố gắng tát Tần Nhã, vẻ mặt tức giận nói: “Dám động vào cô ấy, bà là muốn chết đúng không?”

Chống lại ánh mắt của Dương Chấn, Chu Kim Hảo lại muốn tiếp tục khóc lóc om sòm, như rơi vào hầm băng, cả người lạnh thấu xương.

Bà ta có một cảm giác, chỉ cần bà dám động thủ với Tần Nhã, Dương Chấn thật sự dám giết bà ta.

“Ông xã!”

Tần Nhã cũng bị Dương Chấn lúc này dọa sợ, run rẩy gọi một tiếng.

“Cô ấy là người phụ nữ của tôi, cho dù bà là mẹ của cô ấy, cũng không thể động vào một sợi lông của cô ấy.”

Dương Chấn híp mắt nói: “Đây là cảnh cáo cuối cùng của tôi, nếu còn có lần sau, tôi sẽ cho bà trả giá thật đắt.”

Nói xong, anh buông cổ tay Chu Kim Hảo ra.

Đúng lúc này, y tác nhanh chóng đến tiêm cho Tần Đại Quang, lúc này mọi thứ mới bình tĩnh lại.

Có sự uy hiếp vừa rồi, Chu Kim Hảo một câu cũng không dám nói, xám ngắt ngồi trên ghế sofa.

Mặc dù bà ta rất muốn vung tay rời đi, chỉ là rời đi rồi, ba ta sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào nữa.

Dương Chấn đương nhiên biết tính toán của Chu Kim Hảo, cũng không kiên trì đuổi bà ta đi.

Trong khoảng thời gian này, anh sẽ ở bệnh viện, cho đến khi Tần Đại Quang tỉnh lại, có anh ở đây, Chu Kim Hảo một khi động thủ, chỉ có thể bị lộ tẩy.

Vừa rồi, anh cũng cảm thấy quyết tâm của Tần Nhã, chỉ cần có chứng cứ chứng minh, chuyện của Tần Đại Quang là Chu Kim Hảo làm, anh cũng sẽ không còn chút bận tâm nào, ném Chu Kim Hảo vào nhà giam.

Buổi tối vừa đến chín giờ, Irene đúng giờ vào phòng bệnh.

Mà ngay cả viện trưởng và chuyên gia của bệnh viện, cũng đi theo cô vào.

Nếu như có thể tận mắt quan sát, chuyên gia y học cấp bậc như Irene khám và chữa bệnh, đối vơi phần lớn nhân tài y học mà nói, đều là một khoảng tài phú khổng lồ.

“Không hổ là chuyên gia y cấp bậc báu vật quốc gia, phương pháp chữa bệnh trung tây y của cô, đưa mắt ra khắp thế giới, đều là tiêu chuẩn hàng đầu!”

“Còn không phải sao, chuyên gia Irene là hưởng thụ trợ cấp đặc biệt của quốc gia đối với chuyên gia, nghe nói ngay cả một số chuyên gia nổi danh ở quốc tế cũng khen thưởng cô ấy không dứt miệng.”

“Chuyên gia Irene nói, khoảng bảy ngày, Tần Đại Quang có thể tỉnh lại, tuyệt đối không có vấn đề!”

“Chỉ trong vòng bảy ngày, có thể cứu tỉnh một người sống thực vật, quả thật chính là kỳ tích!”

Một đoàn chuyên gia cao cấp của bệnh viện, nhìn phương pháp chữa bệnh của Irene, đều khen không dứt miệng.

Chu Kim Hảo trốn ở một bên, sắc mặt tái nhợt, bà ta vốn cho rằng Iren chỉ là một bác sĩ từ Yên Đô đến, lại không ngờ, một người phụ nữ còn trẻ như vậy, thế mà lại là chuyên gia nổi tiếng quốc tế.

Đây chẳng phải là nói, mấy ngày gần đây, Tần Đại Quang tùy thời đều có thể tỉnh lại?

Nếu như Tần Đại Quang tỉnh lại, mình nên làm gì bây giờ?

Càng nghĩ, trong lòng Chu Kim Hảo càng rối bời, đồng thời, sát ý đối với Tần Đại Quang, lần nữa điên cuồng sinh sôi.
Bình Luận (0)
Comment