Chàng Rể Chiến Thần

Chương 3344

Chương 3344

“Nhưng không sao hết, sau khi nghỉ ngơi một thời gian ngắn, cậu ấy sẽ khôi phục bình thường”.

Tuy Lệ Trần đã nói thế, Mã Siêu vẫn hết sức lo lắng.

Lệ Trần chợt hỏi: “Cậu bàn với Dương Chấn xong chưa?”

Mã Siêu gật đầu: “Anh Chấn bảo tôi gia nhập Ma Tông”.

“Tốt lắm!”

Lệ Trần mỉm cười, nói: “Sau khi Dương Chấn tỉnh, tôi sẽ tổ chức nghi thức thừa kế chức Ma Tử cho cậu”.

Mã Siêu có vẻ khó xử, định nói rồi lại thôi.

Lệ Trần hỏi: “Cậu không muốn làm Ma Tử của Ma Tông à?”

Mã Siêu nói: “Không giấu gì tiền bối, lần này đến Ma Sơn, tôi chỉ định rèn luyện trong nửa năm, nửa năm sau, cho dù tu luyện đến cấp bậc nào, tôi cũng phải rời khỏi Ma Sơn”.

“Vợ con tôi đang chờ tôi ở nhà”.

Lệ Trần lập tức im lặng, lão hiểu ý Mã Siêu.

Nếu Mã Siêu trở thành Ma Tử của Ma Tông, anh ta cũng chính là chủ tương lai của Ma Tông, nên nhất định phải trấn giữ ở Ma Tông, trừ khi một ngày nào đó, Mã Siêu bước vào Thiên Cảnh thì mới có thể rời đi.

Lệ Trần im lặng một lúc lâu rồi nói: “Để tôi kể cho cậu một câu chuyện nhỏ”.

Lão nói rồi ngồi xuống ghế mây, chậm rãi lên tiếng: “Có một bé trai, từ nhỏ đã sống ở giới Cổ Võ, hơn nữa còn có bối cảnh không tệ, từ nhỏ cậu ta đã không thích tu luyện, trong lúc người đồng trang lứa đang cố gắng tu luyện, cậu ta lại lười biếng”.

“Khi đó cậu ta nghĩ mình có gia thế mạnh mẽ, có bố mẹ mạnh mẽ, còn có cả anh chị em mạnh mẽ, thế là đủ rồi”.

“Mãi cho đến một ngày, một nhóm kẻ địch bí ẩn vô cùng hùng mạnh ập đến, vì thực lực của cậu ta yếu nên chỉ có thể trơ mắt nhìn người thân của mình liên tục ngã xuống trong vũng máu”.

Nói đến đây, mắt Lệ Trần đỏ hoe, ma uy như có như không tràn ra từ người lão.

Mã Siêu cảm nhận được áp lực khổng lồ, sắc mặt lập tức tái mét.

Nhưng anh ta cũng không nói gì, cố gắng chịu ma uy từ Lệ Trần.

Lệ Trần siết chặt nắm tay: “Sau cùng, chị cậu ta liều mạng đẩy cậu ta lên khỏi vách núi, cậu ta mới may mắn giữ được mạng”.

“Cũng kể từ đó, cậu ta thầm thề, một ngày nào đó sẽ phải báo thù rửa hận cho gia tộc, mà cậu ta cũng bắt đầu điên cuồng tu luyện, nhưng trước đó cậu ta đã bỏ lỡ thời điểm tu luyện tốt nhất, cho dù cố gắng đến mấy thì cũng không thể theo kịp bố mẹ năm đó”.

Nói đến đây, lão nhìn về phía Mã Siêu, nghiêm nghị nói: “Tu luyện là con đường tàn khốc nhất trên đời này, từ khi bước lên nó, cậu đã bước lên con đường không lối về”.

“Nếu cậu muốn bảo vệ người nhà của mình, nhất định phải không ngừng mạnh lên, không có mạnh hơn, chỉ có mạnh nhất!”

“Chỉ khi cậu đứng ở đỉnh cao võ thuật thì mới có tư cách nói rằng mình bảo vệ được họ”.

Mã Siêu vô cùng chấn động, anh ta biết cậu bé trong câu chuyện mà Lệ Trần vừa kể chính là bản thân Lệ Trần.

“Chỉ khi ở lại Ma Tông thì cậu mới bước lên đ ỉnh cao võ thuật nhanh hơn!”

Lệ Trần chậm rãi đứng dậy, nghiêm nghị nói: “Cho dù cậu không thể bước vào Thiên Cảnh, ít nhất cũng phải đạt tới đỉnh cao của Siêu Phàm Cảnh thì mới có tư cách nói mình có thể bảo vệ người nhà, nhưng đó mới chỉ là ở thế tục”.

Bình Luận (0)
Comment