Chàng Rể Chiến Thần

Chương 372

CHƯƠNG 372: KHÔNG CHẾT KHÔNG NGỪNG

Dương Chấn chất vấn Hoàng Chung làm tất cả mọi người đều lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc.

Đại sảnh giao lưu vô cùng to lớn lập tức yên lặng như tờ!

Ai cũng cảm giác được vẻ mặt Hoàng Chung đang tràn ngập tức giận.

“Con của tôi chết trong tay cậu, bây giờ tôi muốn giết chết cậu, có vấn đề gì?”

Hoàng Chung nói, lại có cảm giác như leo lên lưng cọp khó leo xuống.

Ông sắp sửa thành công lấy được tỉnh Giang Bình, nhưng cố tình vào thời khắc quan trọng này lại xuất hiện một Hiệp hội Võ đạo ngáng chân.

Đối mặt với Hiệp hội Võ đạo không hề thua kém nhà họ Hoàng, đúng là ông không mấy tự tin, chỉ có thể lựa chọn nhượng bộ.

Nhưng một con cờ bị gia tộc Vũ Văn vứt bỏ thì vẫn chưa có tư cách để ông nhượng bộ.

Nhưng bây giờ, ông lại cảm nhận được sát ý ngập trời từ trên người Dương Chấn, cũng không hề thua kém áp lực mà Thạch Giang mang đến cho ông.

“Chắc là trong lòng ông cũng hiểu rất rõ rốt cuộc là ai giết con trai ông đúng không?”

Dương Chấn cười nhạt: “Muốn vu oan cho tôi, ông xác định các ông có thể chịu nổi lửa giận của tôi sao?”

“Nhóc con, đừng quá kiêu ngạo! Cháu trai Hoàng An của tôi vốn đã bị cậu giết, chuyện này tôi và gia chủ Mạnh đều rất rõ, cậu tưởng rằng chỉ cần tranh cãi là có thể che giấu tội lỗi của cậu sao?”

Hoàng Mai cũng ngồi không yên, sợ bản thân bị bại lộ, vội vàng giận dữ hét to về phía Dương Chấn.

Dương Chấn híp mắt hỏi: “Nếu bà nói bà và Mạnh Hoành Nghiệp đều biết là tôi giết chết cháu của bà, vậy tôi hỏi bà, vì sao tôi phải giết anh ta? Rồi giết anh ta bằng cách nào?”

“Đúng vậy, tôi và gia chủ Mạnh đều biết là cậu giết chết cháu trai Hoàng An của tôi!”

Hoàng Mai tức giận nói: “Cậu bắn chết Hoàng An!”

“Bà Hoàng nói không sai, chúng tôi thật sự nhìn thấy rõ ràng, cậu là người giết chết cậu An!”

“Còn việc vì sao cậu lại giết cậu An, là vì anh em Mã Tuân của cậu cướp vợ chưa cưới của cậu An, phát sinh xung đột với cậu An.”

“Bà Hoàng còn sắp xếp đại sư Đàm đi theo bên cạnh cậu An, đi tìm anh em của cậu báo thù, kết quả đại sư Đàm và cậu An đều bị các cậu dùng kế bắn chết!”

Mạnh Hoành Nghiệp cắn răng, vội vàng đứng dậy nói.

Nhà họ Hoàng đã thất thế, một khi Hoàng Chung bỏ đi, thứ mà nhà họ Mạnh sắp phải đối mặt chính là trở thành kẻ đối đầu với tất cả nhà giàu có ở Giang Bình.

Đến lúc đó, rất có khả năng nhà họ Mạnh sẽ trở thành cát bụi trong một đêm.

Nếu bây giờ có thể giúp đỡ nhà họ Hoàng đánh Dương Chấn ngã vào trong vực sâu, nói không chừng nhà họ Hoàng còn nể tình ông đã lập công mà chừa cho nhà họ Mạnh một con đường sống.

Nhưng ông vẫn chưa ý thức được, trong lúc hoảng loạn, ông chẳng những không giúp được nhà họ Hoàng, ngược lại còn đào một cái hố to cho nhà họ Hoàng.

Dương Chấn lạnh nhạt nhìn Mạnh Hoành Nghiệp: “Dựa theo lời ông nói, vậy chắc ông cũng có chứng cứ, ông tận mắt nhìn thấy tôi bắn chết Hoàng An sao?”

“Đương nhiên có chứng cứ rồi!”

Mạnh Hoành Nghiệp không cần suy nghĩ đã lập tức trả lời, sau đó lại nói: “Trên đoạn đường đại sư Đàm và cậu An bị giết có video theo dõi, tôi và bà Hoàng thông qua video theo dõi mới biết được vì sao cậu An lại chết.”

“Ồ? Còn có video theo dõi sao? Không bằng mở lên trước mặt mọi người, để mọi người nhìn xem, rốt cuộc cậu An mà ông nói đã bị ai giết.”

Dương Chấn cười tủm tỉm nói.

Lúc nãy Mạnh Hoành Nghiệp cũng đã nghĩ được biện pháp đối phó rồi, tức giận nói: “Cậu đã cướp mất đoạn video đó, bây giờ lại bảo tôi mở lên, cậu cố ý đúng không?”

Dương Chấn cười cười: “Nếu ông nói tôi đã lấy video, vậy tôi cũng không thể để các ông thất vọng, đúng không?”

Vừa nói xong, anh đột nhiên nói: “Nếu gia chủ Mạnh đã muốn xem chứng cứ, vậy cứ mở cho ông ta xem!”

Nghe Dương Chấn nói thế, Mạnh Hoành Nghiệp và Hoàng Mai nhìn nhau, trong lòng hai người đột nhiên cực kỳ hoảng loạn.

Bọn họ tự hiểu rõ cái chết của Hoàng An không có bất cứ liên quan gì đến Dương Chấn, nhưng Dương Chấn lại thừa nhận trước mặt tất cả mọi người là có lẽ anh có video.

Còn vô cùng khó hiểu mà nói mở lên cho ông xem.

Nhưng không lâu sau, bọn họ lập tức hiểu được.

“Rào rào~”

Đèn trong đại sảnh giao lưu đột nhiên tắt hết, màn hình hình chiếu lớn ở phía trước đột nhiên sáng lên.

Ngay sau đó, có ba bóng người xuất hiện trong hình chiếu.

“Cảm ơn cô! Cảm ơn cô!”

Mở đầu video là cảnh Hoàng An cảm ơn Hoàng Mai.

Nhưng đúng lúc này, tay Hoàng Mai đột nhiên xuất hiện một cây súng lúc nhỏ dạng bỏ túi, nhắm thẳng vào giữa mày Hoàng An.

“Đùng!”

Tiếng súng vang lên, biểu tình trên mặt Hoàng An cứng đờ lại.

Tất cả đều xảy ra trong tích tắc, Hoàng An còn chưa kịp phản ứng lại, đã ngã xuống trong vũng máy.

“Bà… bà Hoàng, bà đây là?” Giọng của Mạnh Hoành Nghiệp vang lên.

“Chỉ khi Hoàng An chết mới có thể làm nhà họ Hoàng phái ra càng nhiều cao thủ mạnh hơn, lần này Dương Chấn chết chắc rồi!”

“Hoàng An bị Dương Chấn giết chết, đã hiểu chưa?”

Mạnh Hoành Nghiệp gật đầu lia lịa: “Cậu An phát hiện vợ chưa cưới của cậu ta bị cướp nên lập tức dẫn theo đại sư Đàm đi báo thù, kết quả đại sư Đàm và cậu An đều bị giết!”

Tuy video chỉ có vài phút ngắn ngủi, nhưng Hoàng An chết như thế đã bị ghi lại một cách rõ ràng.

Hoàng Mai và Mạnh Hoành Nghiệp đều nhịn không được mà run lên cầm cập.

Hoàng Chung đã sớm đoán được cái chết của Hoàng An có liên quan đến Hoàng Mai, nhưng làm cách nào cũng không ngờ được lại là Hoàng Mai đích thân ra tay.

Lúc này, mặt Hoàng Chung đầy vẻ tức giận, đôi mắt tràn ngập sát khí nhìn chằm chằm vào Hoàng Mai: “Đây là chứng cứ mà bà nói sao?”

“Bùm!”

Hoàng Mai xụi lơ, không thể nào chịu nổi uy áp mà Hoàng Chung mang đến cho bà, hai gối quỳ mạnh xuống đất, khóc lóc cầu xin nói: “Anh họ, tôi không bằng cầm thú, tôi là súc sinh, tôi biết lỗi rồi, xin ông tha thứ cho tôi, tôi thật sự biết lỗi rồi!”

Ngay sau đó, Mạnh Hoành Nghiệp cũng quỳ xuống bên chân Hoàng Chung, đau khổ cầu xin nói: “Ông Chung, tất cả mọi chuyện không liên quan gì đến tôi hết, là bà Hoàng ép tôi phải che giấu sự thật.”

Sắc mặt của mọi người đều vô cùng đặc sắc, vốn tưởng dưa lúc trước đã đủ lớn rồi, nhưng không ngờ là quả dưa bự thật sự vẫn còn ở phía sau.

Nhưng đây là một trong Yên Đô Bát Môn, bọn họ cũng không dám xen vào chuyên riêng của nhà họ Hoàng, chí có thể đứng hóng.

Nhìn hai người đang quỳ dưới đất xin tha, trong mắt ông chỉ toàn là sát ý.

Đối với ông mà nói, tuy Hoàng An là con của ông, nhưng chết cũng đã chết rồi, ông cũng không phải là không thể chấp nhận được.

Sinh ra trong Yên Đô Bát Môn, không có tình thân, chỉ có quyền thế và lợi ích.

Nếu hy sinh một đứa con trai của bản thân mà có thể đổi được quyền lực vô hạn, ông sẽ làm thế mà không chút do dự.

Nhưng cái chết của Hoàng An không chỉ không mang đến trợ giúp thực tế nào cho ông, ngược lại còn vì thế mà trở thành trò cười cho cả Giang Bình.

Việc ngày hôm nay chắc chắn sẽ bị truyền đến Yên Đô, đến lúc đó mặt mũi của cả nhà họ Hoàng cũng đều sẽ bị mất sạch.

“Giết!”

Hoàng Chung đột nhiên ra lệnh.

Vệ sĩ duy nhất bên cạnh ông, không hề nhân từ nương tay, bước ra một bước.

“Đùng!”

Một tiếng vang lớn, vệ sĩ đá thẳng lên huyệt thái dương của Mạnh Hoành Nghiệp, ngay lập tức, Mạnh Hoành Nghiệp chết ngay tại chỗ.

Sau đó, vệ sĩ lại bước về phía Hoàng Mai.

“Anh họ, tôi thật sự biết lỗi rồi, xin anh lại cho tôi thêm một cơ hội nữa, đừng giết tôi, tôi…”

“Bốp!”

Hoàng Mai vẫn chưa nói xong, vệ sĩ đã ra tay.

Kết quả giống hệt như Mạnh Hoành Nghiệp, bị đá trúng huyệt thái dương, chết ngay tại chỗ!

Cả đại sảnh hội giao lưu yên lặng không một tiếng động!

Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ vô cùng khiếp sợ, trong lòng cũng cực kỳ áp lực.

“Dương Chấn, tôi nhớ kỹ cậu!”

Hoàng Chung đột nhiên nhìn Dương Chấn, lạnh lùng nói.

Vừa nói xong, ông xoay người đi ngay.

“Tôi cho ông đi chưa?”

Hoàng Chung vừa mới đi được vài bước, phía sau lưng đã vang lên một câu nói vô cùng bá đạo.

Bước chân của ông lập tức cứng đờ lại, xoay người nhìn cậu thanh niên ngông cuồng kia, lạnh lùng nói: “Cậu tính không chết không ngừng với tôi đúng không?”

Bình Luận (0)
Comment