Chàng Rể Chiến Thần

Chương 3811

Chương 3811

Đúng lúc này, Hạ Hà bỗng chỉ về phía một quán kem ở cách đó không xa, háo hức nói.

Đó là một quán kem do người nước ngoài mở, trước cửa hàng, một người nước ngoài đang cầm một cái muôi dài, không ngừng trêu một đứa bé.

Đứa bé vừa vươn tay tới, định cầm kem, người nước ngoài kia đã rụt muôi về, lấy cả kem lại như làm ảo thuật.

Trước quán kem còn có một đoàn khách du lịch đang hóng chuyện.

Thấy dáng vẻ mong chờ của Hạ Hà, Dương Chấn mỉm cười, lập tức bước qua đó, một lúc lâu sau, cuối cùng cũng đến lượt Dương Chấn.

Người bán kem định trêu Dương Chấn nhưng tốc độ của anh còn nhanh hơn, đối phương chưa kịp rụt muôi về, Dương Chấn đã cầm cây kem trong tay rồi.

Đám trẻ con xung quanh thấy thế, đều kích động hoan hô, Dương Chấn là khách hàng đầu tiên thuận lợi lấy được cây kem từ lần đầu.

Người bán kem giơ ngón cái với Dương Chấn, mỉm cười thân thiện.

“Của cô đây!”

Dương Chấn cầm kem đến bên cạnh Hạ Hà, đưa kem cho cô ta.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Hạ Hà tràn ngập sự vui vẻ, cô ta cắn một miếng kem lớn, nói với vẻ hưởng thụ: “Lâu lắm rồi tôi không được ăn kem, những năm còn làm ngôi sao, tôi không được ăn cái này, không được ăn cái kia, giờ cuối cùng cũng không phải chịu gánh nặng tâm lý nữa, thích ăn gì cũng được”.

Dương Chấn cũng cầm một cây kem, anh vừa cắn một miếng nhỏ thì Hạ Hà đã giữ tay anh, sau đó cắn một miếng lớn ở chỗ mà Dương Chấn vừa cắn.

Thấy mặt Hạ Hà đỏ bừng, khóe miệng vẫn dính kem, Dương Chấn thầm cười khổ, sao anh lại không biết tình cảm của Hạ Hà với mình chứ?

Nhưng trong lòng anh chỉ có mình Tần Nhã, kiếp này anh đành phụ lòng Hạ Hà.

“Tôi chỉ muốn nếm xem kem của anh có vị gì thôi, anh không ghét tôi vì ăn kem của anh chứ?”

Nét mặt Hạ Hà nhanh chóng bình thường trở lại, cô ta mỉm cười nhìn Dương Chấn.

Dương Chấn khẽ lắc đầu: “Chúng ta là bạn, đương nhiên tôi sẽ không ghét cô”.

Câu nói này đã khiến bầu không khí mập mờ giữa hai người đóng băng.

Mắt Hạ Hà đỏ hoe, rơm rớm nước mắt, nhưng cô ta cố kìm nén để không rơi lệ.

Không ai biết những năm qua, cô ta muốn gặp Dương Chấn đến mức nào, thậm chí cô ta còn mơ thấy anh rất nhiều lần.

Nhưng cô ta cũng hết sức mâu thuẫn, tuy cô ta yêu người đàn ông này tha thiết nhưng cũng hiểu anh không bao giờ chấp nhận cô ta.

Một lúc lâu sau, Hạ Hà mới mỉm cười cay đắng: “Chỉ là bạn thôi à?”

Dương Chấn bỗng thấy hơi khó chịu, anh biết tình cảm của Hạ Hà, cũng hiểu Hạ Hà là một cô gái rất tốt, anh không muốn tổn thương Hạ Hà, nhưng có những lời mà anh phải nói ra.

Bằng không, một khi cho Hạ Hà hy vọng nhưng anh lại không thể chấp nhận Hạ Hà, đây sẽ là cú sốc thế nào với cô ta chứ?

“Đúng thế, chính là bạn! Hơn nữa là bạn cực tốt!”

Dương Chấn kiên định nói, sau đó ngừng mấy giây rồi nhìn về phía Hạ Hà đang ngẩn ra, nghiêm nghị nói: “Kiếp này, cho dù cô gặp phải phiền phức lúc nào thì cũng có thể tìm tôi, cho dù tôi đang ở cách đó nghìn dặm thì cũng sẽ chạy tới giúp cô trước”.

Bình Luận (0)
Comment