Chàng Rể Chiến Thần

Chương 3963

Chương 3963

Dương Chấn vô thức định đẩy ra, nhưng chưa kịp làm thế thì đã nghe thấy giọng nói mệt mỏi của Mạnh Thiên Lan: “Cho tôi tựa nhờ một lát!”

Nghe thấy Mạnh Thiên Lan nói thế, bàn tay vừa giơ lên của Dương Chấn mới chậm rãi đặt lên lưng Mạnh Thiên Lan.

Không phải anh không biết tình cảm của Mạnh Thiên Lan với mình, thậm chí có thể nói, Mạnh Thiên Lan rất hợp với anh, nhưng tiếc rằng Tần Nhã đã bước vào trái tim anh trước Mạnh Thiên Lan.

Kiếp này, trái tim anh không thể chứa thêm người phụ nữ nào khác, anh chỉ có thể phụ lòng Mạnh Thiên Lan.

Sau khi im lặng năm phút, Mạnh Thiên Lan mới rời khỏi vòng tay Dương Chấn, cô ta nhìn chằm chằm vào mắt Dương Chấn bằng đôi mắt đỏ hoe, chợt hỏi: “Nếu không có cô gái kia, liệu cậu có chấp nhận tình cảm của tôi với cậu không?”

Dương Chấn nhìn lại Mạnh Thiên Lan bằng ánh mắt bình tĩnh: “Thiên Lan, trên đời không có nhiều nếu như thế, tôi chỉ biết bây giờ, trừ cô ấy ra, tôi không thể đón nhận thêm cô gái nào nữa”.

Mạnh Thiên Lan mỉm cười tự giễu, mắt hơi rơm rớm, nhưng cô ta vẫn cố kiềm chế để không rơi lệ.

Cô ta trừng mắt nhìn Dương Chấn rồi tức giận nói: “Dương Chấn, cậu đừng tưởng bở nhé, tôi chỉ thuận miệng hỏi thế thôi, cậu tưởng tôi sẽ thích người khô khan như cậu à?”

Nhìn Mạnh Thiên Lan đang cố tỏ ra kiên cường, Dương Chấn càng khó chịu hơn.

Anh cười gượng, lấy một chiếc roi lấp lóe ánh sáng bạc ra khỏi nhẫn chứa đồ.

Dương Chấn đưa roi cho Mạnh Thiên Lan, nói: “Tặng cô chiếc roi linh khí này đấy!”

Anh đã lấy được chiếc roi linh khí này từ nhẫn chứa đồ của Tề Anh Vệ – thiên tài số một nhà họ Tề, tuy đây chỉ là linh khí cấp thấp nhưng vẫn rất quý giá với cao thủ thế tục.

Tạo hình của chiếc roi này rất hợp với gu thẩm mỹ của phụ nữ, vừa hay Mạnh Thiên Lan đang thiếu một món linh khí vừa tay, chiếc roi này vô cùng thích hợp.

Quả nhiên, khi thấy chiếc roi linh khí này, trong mắt Mạnh Thiên Lan tràn ngập vẻ yêu thích.

“Nếu cậu tặng tôi, tôi sẽ không khách sáo nữa!”

Mạnh Thiên Lan nhận lấy roi, quất vào không trung.

“Vù!”

Roi linh khí phát ra tiếng xé gió.

Mắt Mạnh Thiên Lan sáng lên, cô ta kinh ngạc nói: “Không hổ là linh khí, lợi hại thật, tôi cảm thấy thực lực của mình đã mạnh hơn rất nhiều, cho dù đánh với cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ thì cũng không rơi vào thế yếu!”

“Dương Chấn, cậu tặng tôi món quà quý giá như thế, cậu bảo tôi đáp lại cậu bằng gì bây giờ?”

Cô ta trầm ngâm một lát, bỗng cười gian: “Hay tôi lấy thân báo đáp nhé!”

Khóe miệng Dương Chấn giật giật, anh vội nói: “Đúng rồi, tôi vẫn còn việc phải làm, tôi đi trước đây!”

Anh nói rồi rời đi như chạy trốn.

Sau khi anh đi, nụ cười trên mặt Mạnh Thiên Lan cũng biến mất, trông hết sức buồn bã, cô ta nhìn roi linh khí trong tay, nước mắt rơi lã chã.

Tại nhà họ Cố ở Trung Châu.

Trang viên rộng lớn của nhà họ Cố không náo nhiệt như thường ngày, chỉ có vài người giúp việc nhà họ Cố đang ủ rũ đứng đó, hình như không có việc gì làm.

“Ông ơi, nhà họ Cố sắp biến mất thật ạ?”

Cạnh suối nhân tạo, Cố Tư Tư nhìn ông lão đang ngẩn người đứng cạnh dòng suối bằng đôi mắt đỏ hoe, hỏi.

Bình Luận (0)
Comment