Chàng Rể Chiến Thần

Chương 405

CHƯƠNG 405: TÌM ĐƯỢC ANH RỒI

Vẻ mặt Diệp Mạn bất đắc dĩ: “Ngoài cậu ấy ra, trong lòng cháu e rằng cho dù người khác có xuất sắc thế nào cũng không lọt được vào mắt cháu đúng không?”

Diệp Tình Nhi gật đầu kiên định, sau đó hào hứng nói: “Cô à, Giang Bình Vương mà cô nói rốt cuộc có tới không? Thật nhàm chán!”

Diệp Tình Nhi đã từng thấy những cảnh chiến đấu mạnh mẽ hơn, sao có thể có hứng thú với chiến đấu ở cấp độ này?

“Giang Bình Vương chắc chắn sẽ xuất hiện!”

Vẻ mặt Diệp Mạn nặng nề.

Bà không lạc quan như Diệp Tình Nhi, trước mắt Ngưu Căn Huy và Long Chưởng Môn đang giao đấu, sức chiến đấu của họ đã vượt qua sức tưởng tượng của bà.

Cao thủ cấp độ này, cho dù ở nhà họ Dương cũng có thể coi là một trong năm người đứng đầu.

Mà bà đã đặt hết hy vọng vào Giang Bình Vương.

Trong trận giao chiến này, cho dù Ngưu Căn Huy thắng hay Long Chưởng Môn thắng, với Giang Bình Vương mà nói đều là đối thủ rất mạnh.

Giang Bình Vương, liệu có thể chiến thắng?

Hai người trên võ đài không ngừng thể hiện thực lực mạnh hơn, khán giả xung quanh đã ngây người từ lâu.

“Gia chủ Hàn, bây giờ biết được sức mạnh của Long Chưởng Môn rồi chứ?”

Dưới võ đài, bên phía Nam Dương, Chu Quảng Chí nhìn Hàn Khiếu Thiên hỏi với vẻ mặt châm chọc.

Hàn Khiếu Thiên cười khẩy: “Tôi thừa nhận Long Chưởng Môn rất mạnh, nhưng dù có mạnh đến mấy thì trong mắt cậu Dương cũng chỉ là con kiến hôi mà thôi.”

Đường đường là chiến thần bất bại ở biên giới phía Bắc, sao có thể thua cao thủ ở cấp độ này?

Hàn Khiếu Thiên chưa bao giờ nghi ngờ Dương Chấn.

“Gia chủ Hàn, ông chắc là không đùa tôi chứ? Cậu Dương trong miệng ông, tôi sợ rằng đã sợ hãi bỏ chạy rồi!”

Chu Quảng Chí nói đùa: “Tôi khuyên ông vẫn nên thể hiện rõ thái độ đi, nếu không chờ đến lúc Long Chưởng Môn chiến thắng sẽ là ngày tận thế của các ông!”

“Khi nào Long Chưởng Môn thắng được Ngưu Căn Huy, ông hãy nói lời này!” Hàn Khiếu Thiên lạnh lùng đáp lại.

Hiện trường trở nên sục sôi, trận chiến trên võ đài vô cùng đặc sắc, họ không nỡ chớp mắt, tiếng hò hét vang lên khắp khán đài.

“Nếu thực lực của ông chỉ có thế này thì đúng là quá khiến tôi thất vọng.”

Ngưu Căn Huy trên võ đài, sau khi đấm Long Chưởng Môn một cú, trong mắt lộ rõ vẻ giễu cợt.

Vẻ bình tĩnh trên mặt Long Chưởng Môn cuối cùng cũng biến mất, thay vào đó là sự nặng nề.

Vốn dĩ hắn nghĩ có thể dễ dàng đánh bại Ngưu Căn Huy, nhưng không ngờ sức chiến đấu của đối phương lại mạnh đến thế.

Sức chiến đấu của hắn gần như đã bùng phát đến cực điểm.

Ngược lại Ngưu Căn Huy dường như vẫn chưa dùng hết sức.

“Phô trương thanh thế, nếu ông tự tìm cái chết thì tôi sẽ cho ông được thấy trạng thái mạnh nhất của tôi.”

Long Chưởng Môn đột nhiên nổi giận.

Lời vừa dứt, hắn đã lao về phía Ngưu Căn Huy, tung ra một cú đấm: “Chết đi!”

Đây là đòn toàn lực của hắn, nếu không đánh Ngưu Căn Huy trọng thương thì hắn sẽ không còn cơ hội nào nữa.

“Ông nói tôi phô trương thanh thế, vậy tôi sẽ cho ông biết khoảng cách giữa tôi và ông!”

Ngưu Căn Huy kiêu ngạo, hoàn toàn làm nhơ trước đòn tấn công của Long Chưởng Môn, nhưng nắm tay phải của ông đã nắm chặt, híp mắt nhìn chằm chằm Long Chưởng Môn đang điên cuồng lao tới phía trước.

“Đi chết đi!”

Long Chưởng Môn giận dữ gầm lên, hắn dồn hết sức tung một cú đấm rồi giáng xuống thật mạnh.

“Haha, cuối cùng Long Chưởng Môn cũng dốc toàn lực rồi, Hiệp hội Võ đạo rác rưởi chờ chết đi!”

Chu Quảng Chí đột nhiên vui mừng không xiết, ánh mắt đầy mong chờ, như thể đã nhìn thấy cảnh Ngưu Căn Huy bị Long Chưởng Môn giết chết.

Nhưng đúng lúc này, Ngưu Căn Huy đang đứng yên chợt khẽ di chuyển, tránh được cú đánh toàn lực của Long Chưởng Môn từ một góc độ cực kỳ khéo léo.

“Không ổn rồi!”

Khoảnh khắc cú đấm hụt vào hư không, một cảm giác khủng hoảng mạnh mẽ ập đến khiến lòng Long Chưởng Môn hoảng hốt.

Nhưng khi hắn nhận ra nguy hiểm đang ập đến thì mọi thứ đã quá muộn.

Ngưu Căn Huy vừa tránh được một đòn nặng nề của Long Chưởng Môn, khoé miệng hơi nhếch lên, cong thành một vòng cung hung độc: “Đến lúc kết thúc rồi!”

Nói xong, vì động tác di chuyển của ông, cơ thể còn chưa đứng vững, đột nhiên một cánh tay hất ra, nắm đấm móc câu đã vung về phía Long Chưởng Môn.

“Bụp!”

“Rắc rắc!”

Tiếng va chạm nặng nề vang lên, gần như cùng lúc đó tiếng xương gãy cũng vang lên.

Người Long Chưởng Môn như bị xe tải hạng nặng đâm phải, bay lên không trung.

Rất nhiều người đột nhiên đứng lên, vẻ mặt khó tin nhìn cảnh này.

Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, ngay lúc Long Chưởng Môn sắp tiếp đất, bóng dáng Ngưu Căn Huy đột nhiên xuất hiện.

Ông ta nở nụ cười cực kỳ tàn nhẫn rồi nói: “Tôi ghét nhất kiểu ra vẻ đạo mạo, ông có thể chết được rồi!”

“Rầm”

Ngưu Căn Huy nắm chặt hai tay, đập mạnh về phía ngực Long Chưởng Môn, hai tay chắp vào nhau giống như một cái búa, giáng xuống một đòn thật mạnh.

Một tiếng động lớn vang lên, theo đó cơ thể Long Chưởng Môn nặng nề rơi xuống đất, xương ngực dưới đòn nặng nề này không biết đã vỡ mất bao nhiêu chiếc.

Toàn bộ hội trường dường như run lên theo Long Chưởng Môn khi hắn rơi xuống đất.

Thoáng chốc, cả hội trường lớn bỗng trở nên im bặt!

Mọi người đều đã đứng dậy, nhìn chằm chằm cơ thể đang hiên ngang kiêu hãnh đứng giữa võ đài.

Long Chưởng Môn toàn thân đầy máu nằm ở một bên, chịu một đòn nặng như vậy thì làm sao còn sống được?

“Chết rồi?”

Chu Quảng Chí đờ đẫn, gần như run rẩy nói ra hai chữ này.

Người ở Nam Dương đều hoảng loạn, nơm nớp lo sợ.

Ở Nam Dương, Long Hổ Đạo Quan là một nơi truyền thuyết, mà Long Chưởng Môn lại được coi là một vị thần sống.

Giờ đây họ đã tận mắt chứng kiến vị thần sống trong lòng người dân Nam Dương bị Ngưu Căn Huy giết chết trên võ đài.

“Không!”

“Không thể nào!”

“Tuyệt đối không thể!”

Chu Quảng Chí cảm thán, hô lên liên tiếp ba lần “không thể”.

Ông ta không thể chấp nhận được sự thật Long Chưởng Môn đã bị giết.

Để mời Long Chưởng Môn ra khỏi núi, thậm chí ông ta còn không ngại ngần thoả mãn nguyện vọng của Long Chưởng Môn, đợi đến khi chiếm được hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương sẽ phong Long Chưởng Môn làm vua của hai tỉnh.

Long Chưởng Môn sẽ ở phía sau, còn nhà họ Chu sẽ ra mặt giúp Long Chưởng Môn điều khiển các gia tộc lớn ở hai tỉnh.

Nhưng bây giờ Long Chưởng Môn đã bị giết, giấc mơ kiểm soát hai tỉnh của ông ta cũng tan thành mây khói.

“Gia chủ Chu, đây chính là vị vua mà ông muốn Giang Bình và Nam Dương phải cùng phục vụ sao?”

Hàn Khiếu Thiên châm chọc.

Chu Quảng Chí tức giận nói: “Hàn Khiếu Thiên, chí ít Long Chưởng Môn còn có thể kiên trì được lâu như thế, còn cao thủ nhà họ Hàn mời tới chỉ vài giây đã bị giết chết. Ông có tư cách gì đắc ý trước mặt tôi?”

“Nhà họ Hàn tôi không có cao thủ giỏi, nhưng Giang Bình có Giang Bình Vương!”

Hàn Khiếu Thiên chế nhạo, vẻ mặt tự đắc: “Giang Bình Vương xuất hiện thì ai có thể tranh đoạt?”

Lúc này, trên võ đài, Ngưu Căn Huy đứng hiên ngang kiêu hãnh, nhìn chằm chằm chính một người trẻ tuổi ở giữa khán đài.

“Bây giờ cậu có thể ra đây chịu chết rồi chứ?”

Giọng Ngưu Căn Huy đột nhiên vang lên, không có bất kỳ thiết bị truyền âm thanh nào, nhưng lời ông ta lại như nổ vang bên tai mọi người.

“Ông muốn chết thì tôi sẽ giúp một tay!”

Trong đám đông, một người trẻ tuổi chậm rãi đứng lên nói.

Không một lời dư thừa, chín chữ nhưng lại khiến mọi người phải sửng sốt.

“Dương… Dương Chấn?”

Vương Dũng nhìn người trẻ tuổi bên cạnh mình đã đứng lên, thu hút vô số ánh nhìn mà sửng sốt nói không còn mạch lạc.

Mà bên cạnh anh ta, La Viện Viện và Từ Lệ luôn coi thường Dương Chấn lúc này toàn thân cũng run lên, vẻ mặt ngỡ ngàng, bàn tay nhỏ bé đưa lên che miệng.

Giang Bình Vương vẫn luôn ngồi cạnh họ, mà họ lại không hề hay biết!

“Cậu ta… cậu ta… sao có thể là cậu ta?”

Trong đám người, khi Diệp Mạn trông thấy Dương Chấn thì ngây người, chân lảo đảo, suýt thì ngã xuống đất.

Nhưng bà ta không nhận ra, người luôn ngồi bên cạnh mình, Diệp Tình Nhi không hề có hứng thú với Võ hội nhưng lại vì kích động mà người hơi run lên.

“Cuối cùng cũng tìm thấy anh rồi!”

Diệp Tình Nhi nhỏ giọng lẩm bẩm, hai hàng nước mắt trong suốt chảy xuống.

Bình Luận (0)
Comment