Chàng Rể Chiến Thần

Chương 426

CHƯƠNG 426: ĐI THEO NGÀI

Trong phòng họp, ánh mắt của những người khác đều rơi xuống người Cao Hùng.

Cơ thể Cao Hùng run rẩy kịch liệt, sắc mặt trắng bệch.

“Ngài… ngài Dương, ngài còn gì cần phân phó? Ngài cứ nói ra, chờ tôi trở lại Yên Đô, nhất định lập tức báo cáo với gia chủ!”

Cao Hùng ngượng ngùng cười nói, trên trán đã lấm tấm đầy mồ hôi hột to như hạt đậu, thi thoảng ông ta lại giơ tay lau một cái, vô cùng nhếch nhác.

Bây giờ ông ta chỉ muốn rời khỏi nơi này, sau đó báo chuyện xảy ra ở nơi này cho Hoàng Thiên Hành.

Thực lực của Dương Chấn hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của ông ta, e rằng dù là cái vị có thực lực đứng đầu nhà họ Hoàng kia cũng không phải đối thủ.

Đối với nhà họ Hoàng mà nói, chuyện này vô cùng quan trọng, ông ta nhất định phải nhanh chóng thông báo cho gia tộc.

Ngay khi Cao Hùng thấp thỏm lo âu, trong lòng sợ hãi đến cực độ, cuối cùng Dương Chấn lên tiếng: “Bây giờ gọi điện thoại cho chủ tử của ông!”

Nghe vậy, Cao Hùng sững sờ: “Ngài nói cái gì?”

“Tôi không thích nói lời tương tự lần thứ hai!”

Giọng điệu Dương Chấn lạnh nhạt.

Cuối cùng Cao Hùng cũng chắc chắn mình không nghe nhầm, quả thật Dương Chấn muốn ông ta gọi điện thoại cho Hoàng Thiên Hành.

Dưới tình huống này, ông ta nào còn dám do dự?

Vội vàng gọi một cú điện thoại.

“Mở loa ngoài!”

Dương Chấn lạnh lùng nói.

Cao Hùng ấn nút mở loa ngoài, chỉ thoáng chốc điện thoại đã được kết nối.

“Gia chủ, tôi…”

Cao Hùng còn chưa dứt lời, bỗng nhiên một giọng nói già nua vang lên: “Thằng nhóc kia, đồng ý liên thủ với chúng ta rồi chứ?”

Sắc mặt Cao Hùng rất khó coi, ông ta vốn muốn nói rằng Dương Chấn đang ở ngay bên cạnh, nhưng nào ngờ Hoàng Thiên Hành lại không cho ông ta cơ hội.

Dương Chấn còn ở bên cạnh, đang giương mắt nhìn ông ta chằm chằm.

“Gia chủ, cậu ta từ chối rồi!”

Đón lấy ánh mắt tràn đầy hơi lạnh của Dương Chấn, Cao Hùng sắp khóc được rồi, chỉ có thể trả lời đúng sự thật.

“Cái gì?”

“Cậu ta dám từ chối?”

“Cậu ta chán sống rồi sao? Thật sự cho rằng chỉ dựa vào sức của một mình cậu ta là có thể chống lại gia tộc Vũ Văn?”

“Chẳng lẽ cậu ta không biết, liên thủ với nhà họ Hoàng chúng ta mới là cơ hội báo thù duy nhất của cậu ta sao?”

Hoàng Thiên Hành tức giận nói, vẫn không cho Cao Hùng cơ hội nói chuyện, nổi giận đùng đùng nói tiếp: “Nếu cậu ta đã không bằng lòng, vậy cũng chỉ có thể thực hiện kế hoạch thứ hai, giết cậu ta!”

“Chỉ khi cậu ta chết, chúng ta mới có thể khống chế hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương, mặc dù sẽ phiền toái hơn chút, nhưng cũng vẫn tốt hơn là để thằng nhóc kia bị gia tộc khác thuyết phục.”

Giọng điệu Hoàng Thiên Hành vô cùng bình thản, giống như đang nói một chuyện rất bình thường vậy.

“Gia chủ, tôi cho rằng chúng ta vẫn nên làm bạn bè tốt với ngài Dương, dù sao toàn bộ Cửu Châu cũng không có mấy thanh niên tài giỏi giống cậu ta.”

“Hơn nữa, dựa vào thực lực của nhà họ Hoàng chúng ta, sao lại sợ gia tộc Vũ Văn chứ?”

“Tôi tin tưởng, chỉ cần chúng ta có thể lịch sự tiếp đón ngài Dương, chắc chắn cậu ta sẽ lựa chọn liên thủ với chúng ta.”

“Đến lúc đó, hai bên kết liên minh, cho dù không thể phá hủy gia tộc Vũ Văn thì cũng có thể khiến gia tộc Vũ Văn chịu đả kích trầm trọng!”

Dương Chấn không nói lời nào, Cao Hùng cũng không dám để lộ tình hình cụ thể hiện giờ, chỉ có thể dẫn dắt Hoàng Thiên Hành, nói tốt cho Dương Chấn.

“Quản gia Cao, ông bị sao vậy?”

Hoàng Thiên Hành nghi ngờ hỏi: “Không phải là ông nghĩ ra kế hoạch lần này sao? Nếu như cậu ta không thể làm việc cho chúng ta thì giết cậu ta, nhà họ Hoàng chúng ta thay thế vào đó, tại sao bây giờ lại thay đổi cách nghĩ?”

“Hơn nữa, chúng ta nói là muốn báo thù giúp cậu ta lúc nào?”

“Chúng ta chỉ lợi dụng cậu ta, bắt cậu ta làm vũ khí cho chúng ta công khai chống lại gia tộc Vũ Văn, chúng ta chỉ cần núp trong bóng tối trợ giúp cậu ta.”

“Đối với chúng ta, cậu ta chỉ là một quân cờ, nếu như chuyện bị bại lộ, chúng ta có thể vứt bỏ cậu ta bất cứ lúc nào, cho dù gia tộc Vũ Văn biết chúng ta giật dây đằng sau, nhưng dưới tình huống không có chứng cứ, gia tộc Vũ Văn cũng không có cách nào bắt chúng ta.”

Cao Hùng suýt chút nữa thì bật khóc, ông cái đồ ngu xuẩn, sao lại nói hết kế hoạch giữa chúng ta ra rồi?

Đây không phải là đang đẩy tôi vào hố lửa sao?

“Gia chủ, chắc hẳn ngài hiểu sai ý của tôi rồi, ý của tôi là, thanh niên tài giỏi giống như ngài Dương, cho dù không bằng lòng hợp tác thì dù thế nào cũng không thể đắc tội.”

Cao Hùng hoảng sợ liếc nhìn Dương Chấn, thấy sắc mặt anh không hề thay đổi gì mới vội vàng nói.

Lần này, cuối cùng Hoàng Thiên Hành đã nhận ra không thích hợp rồi, dựa theo bình thường, chắc chắn Cao Hùng sẽ không tranh luận với mình lâu như vậy.

Hoàng Thiên Hành không trả lời ngay mà im lặng một lát, bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Thằng nhóc kia đang ở bên cạnh ông à?

Đưa điện thoại cho cậu ta!”

Mặc dù người nhà họ Hoàng vô cùng ngông cuồng, nhưng Hoàng Thiên Hành là chủ của nhà họ Hoàng, cũng không phải tên không não ngu xuẩn.

Ông ta và Cao Hùng đã ở chung mấy chục năm, Cao Hùng là hạng người gì, ông ta hiểu rõ hơn bất kỳ ai.

Chỉ vài câu nói chuyện ngắn ngủi, cuối cùng ông ta cũng nhận ra, Cao Hùng đã rơi vào tay Dương Chấn.

Cao Hùng nhìn Dương Chấn, nơm nớp lo sợ: “Ngài Dương, điện thoại của gia chủ Hoàng!”

Dương Chấn nhận điện thoại, lên tiếng: “Gia chủ Hoàng vì muốn khống chế hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương, quả thật vô cùng nhọc lòng!”

“Oắt con, nếu cậu đã biết rồi, vậy tôi cũng không còn chuyện gì để nói, bây giờ cho tôi một câu trả lời chắc chắn, nếu như cậu lựa chọn khuất phục nhà họ Hoàng tôi, tôi cam đoan sẽ giúp cậu đối phó gia tộc Vũ Văn!”

Hoàng Thiên Hành đi thẳng vào vấn đề.

Ông ta cũng không biết, ngay cả Đông Tà cũng đã bị Dương Chấn dễ dàng đánh bại.

Nếu như biết, sao ông ta lại dám nói lời này chứ?

Dương Chấn cười xùy một tiếng: “Đối phó gia tộc Vũ Văn giúp tôi? Gia chủ Hoàng, ông đúng là đạo đức giả!”

“Khốn kiếp! Cậu nói cái gì?”

Hoàng Thiên Hành lập tức nổi giận, gầm lên: “Cậu biết cậu đang nói chuyện với ai không? Chỉ dựa vào câu nói này của cậu, tôi đã có thể khiến cậu chết không có chỗ chôn rồi!”

“Gia chủ Hoàng, ông biết tôi ghét nhất hạng người như thế nào không?” Dương Chấn nói.

“Tôi quan tâm cậu ghét nhất hạng người nào làm gì, tôi chỉ biết, nếu như cậu không khuất phục nhà họ Hoàng tôi, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của cậu!” Hoàng Thiên Hành tức giận nói.

“Nếu đã vậy, xem ra giữa chúng ta không còn gì để nói nữa rồi.”

Dương Chấn dùng ánh mắt trêu tức nhìn Cao Hùng đang thấp thỏm lo âu, híp mắt cười nói: “Nhưng tôi có thể nói cho ông biết, sau này hễ là người nhà họ Hoàng bước vào hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương, giết không tha!”

“Còn chuyện ông chọc vào tôi này, nhất định sẽ trở thành ác mộng của ông!”

Nói xong câu đó, Dương Chấn dứt khoát cúp điện thoại.

Hoàng Thiên Hành ở Yên Đô xa xôi, khi nghe thấy tiếng máy bận từ loa điện thoại di động truyền ra, trên mặt tràn đầy không thể tưởng tượng nổi, tức giận nói: “Khốn kiếp, cậu lại dám cúp điện thoại của tôi?”

Chờ đến khi ông ta gọi lại thì phát hiện đối phương đã tắt máy rồi.

Giờ khắc này, cuối cùng ông ta đã ý thức được cái gì, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Chắc hẳn Cao Hùng đang ở cùng với Hoàng Chính, như vậy nói cách khác, Đông Tà cũng ở bên cạnh bọn họ.

Nhưng hôm nay, Cao Hùng lại rơi vào trong tay Dương Chấn, vậy chẳng phải đồng nghĩa với việc Đông Tà đã bị khống chế rồi sao?

Chỉ là khiến ông ta nghĩ mãi không hiểu là, một người trẻ tuổi ở thanh phố nhỏ, rốt cuộc là ai cho cậu ta sức mạnh mà dám uy hiếp ông ta?

Giang Châu, tầng mười sáu tòa nhà Trung Ích, trong phòng họp của công ty trách nhiệm hữu hạn Hoàng Hôn Phúc Thọ Viên.

Sau khi cúp điện thoại, Dương Chấn tiện tay bóp một cái, điện thoại di động của Cao Hùng lập tức vỡ nát.

Anh nheo mắt nhìn chằm chằm Cao Hùng, lạnh lùng nói: “Xem ra chủ tử của ông dự định muốn vứt bỏ ông, nếu đã như vậy, tôi chỉ có thể giết ông!”

“Bịch!”

Cao Hùng quỳ hai gối xuống đất, trên khuôn mặt già nua tràn đầy nếp nhăn chỉ còn sợ hãi, không ngừng cầu xin: “Ngài Dương, cầu xin ngài tha cho tôi một mạng, tôi cũng chỉ là làm việc giúp người ta, tất cả đều không liên quan đến tôi!”

Cảnh tượng này, thoạt nhìn vô cùng không thích hợp.

Một ông già hơn sáu mươi tuổi quỳ dưới chân một người trẻ tuổi chưa đến ba mươi cầu xin tha thứ.

Những người khác trong phòng họp đều sợ ngây người, bị dọa cho không dám nói lời nào.

Bây giờ bọn họ chỉ có thể cầu nguyện Dương Chấn có thể bỏ qua cho bọn họ.

Dương Chấn nhàn nhạt liếc mắt nhìn ông ta, giống như đang nhìn một người chết vậy.

“Ông yên tâm, ông còn có giá trị lợi dụng, tạm thời không chết được!”

Dương Chấn cười lạnh nói.

Nói xong, anh đứng dậy: “Đi theo tôi!”

Cao Hùng sửng sốt, ngay sau đó trên mặt lập tức tràn đầy mừng rỡ, vội vàng nói: “Cảm ơn ngài Dương! Cảm ơn ngài Dương!”

“Bịch!”

Dương Chấn vừa chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên một bóng người xông lên trước, lúc này quỳ gối dưới chân Dương Chấn, đầu cúi xuống, giọng điệu cung kính nói: “Ngài Dương, cầu xin ngài cho tôi cơ hội đi theo ngài!”

Là Đông Tà, cường giả đứng thứ ba của nhà họ Hoàng!

Cái quỳ này của ông ta lập tức khiến tất cả mọi người sợ ngây ra.

Nhất là Cao Hùng, miệng khẽ mở ra, trong mắt đều là không thể tưởng tượng nổi.

Đông Tà là cường giả đứng thứ ba của nhà họ Hoàng, kiêu ngạo đến nhường nào, ông ta đều hiểu rõ.

Một người kiêu ngạo như vậy, lúc này lại quỳ gối dưới chân Dương Chấn, chủ động cầu xin Dương Chấn cho ông ta một cơ hội đi theo.

Đây chính là cường giả đỉnh phong của nhà họ Hoàng của Yên Đô Bát Môn đấy!

Đông Tà vốn là người trong võ đạo, cái ông ta nhìn thấy, tất nhiên không giống với Cao Hùng và những người kia nhìn thấy.

Ông ta vô cùng chắc chắn, thực lực của Dương Chấn đã đạt đến cảnh giới Hóa Kình, xưng là Tông Sư.

Hạng người này chính là sự tồn tại đỉnh phong trên thế giới này, căn bản không phải người mà loại người như ông ta có thể đánh đồng.

Ngay cả sư phụ của ông ta, cả một đời thực lực cũng không thể đạt đến Hóa Kình.

Một khi ông ta có thể đi theo Dương Chấn, chỉ cần có thể giành được chân truyền của Dương Chấn, chắc chắn có cơ hội đặt chân vào cảnh giới mà tất cả mọi người trong võ đạo mong đợi.

“Ông cho rằng tôi sẽ cần một người của nhà họ Hoàng đi theo? Một người phản bội chủ tử của mình đi theo?” Dương Chấn mặt không cảm xúc nói ra.

Sắc mặt Đông Tà khẽ thay đổi, nhưng vẫn không chịu từ bỏ, vội vàng nói: “Giữa tôi và nhà họ Hoàng chỉ là quan hệ thuê mướn, hơn nữa hợp đồng của tôi đã đến hạn, cũng không coi là phản bội!”

“Quãng đời còn lại của Đông Tà nguyện chỉ đi theo một mình ngài Dương!”

“Vẫn mong ngài Dương cho tôi một cơ hội!”

Thái độ của Đông Tà vô cùng chân thành, lần này không cúi đầu, mà ngẩng đầu đón lấy ánh mắt sắc bén của Dương Chấn, không hề có ý lùi bước.

Bình Luận (0)
Comment